Sát Sở

Chương 24 : Chỉ quyết đấu, không sát nhân

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Đập vỡ một vò rượu vốn chẳng phải chuyện khó khăn gì.



Cho dù là một người chưa từng luyện võ công cũng có thể dùng quyền hay cước để đập vỡ.



Nhưng Sái Tuyền Chung chỉ dùng hai ngón tay gắp nhẹ đã có thể dễ dàng nhấc lên một mảnh sành, để lại một lỗ tròn hoàn chỉnh, tu vi công lực này e rằng trong võ lâm hiếm có người làm được.



Truy Mệnh từ đầu chỉ để ý uống rượu, không hề nhìn đến y.



Vò rượu cơ hồ đã che khuất hết mặt Truy Mệnh.



Nhưng sau khi Sái Tuyền Chung dùng hay ngón tay móc ra mảnh sứ, chàng đã nói ra sáu chữ "Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí" Sái Tuyền Chung động ngón tay.



Song Truy Mệnh lập tức cảm giác được kiếm khí của y.



Hơn nữa còn lập tức phán đoán ra đó chính là Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí danh trấn thiên hạ đã thất truyền nhiều năm.



Sái Tuyền Chung vận kình ở ngón tay, nội lực đã truyền đến bội kiếm, tuy chỉ là một động tác cực nhỏ, nhưng cũng đủ để Truy Mệnh nhìn ra được gia số võ công của y.



Sáu chữ Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí vừa ra khỏi miệng, cả Cố Phật Ảnh, Đoạn Mi Thạch, Thất Phát Thiền Sư đều thầm kinh hãi.



Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí dường như đã trở thành một loại võ công trong truyền thuyết. Những năm gần đây, trong võ lâm chỉ có một người luyện thành loại tuyệt thế kỳ công này, đó chính là thủ lãnh của Mê Thiên Thất Thánh, Quan Thất. Cuộc đời Quan Thất cơ hồ đã trở thành một truyền kỳ, võ công của y tự nhiên cũng trở thành truyền kỳ trong truyền kỳ.



Vậy mà gã thanh niên mới quật khởi giang hồ này lại luyện được Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí?



Cố Phật Ảnh, Đoạn Mi Thạch, Thất Phát Thiền Sư vừa nghe sáu chữ này, bất giác đều không khỏi nhớ đến những trận chiến chấn động thiên hạ năm xưa:



Mộng Chẩm Hồng Tụ Đệ Nhất Đao Tô Mộng Chẩm lực chiến Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí, đường chủ Lục Phân Bán Đường Lôi Tổn dùng Khoái Mạn Cửu Tự Quyết Pháp khổ đấu Quan Thất, Vương Tiểu Thạch dùng Lăng Không Tiêu Hồn Kiếm và Cách Không Tương Tư Đao quyết chiến Quan Thất Thánh trong Mê Thiên Thất Thánh, Bạch Sầu Phi dùng Tam Chỉ Đoạn Thiên lực đấu Vô Hình Kiếm Khí của Quan Thất. Tất cả những trận chiến này đều chấn động giang hồ, khiến người ta kinh tâm động phách, cũng khiến người ta cực kỳ hưng phấn, song không một trận chiến nào là không liên quan đến Quan Thất, không liên quan đến Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí.



Sái Tuyền Trung ngây người như phỗng đá.



Y chỉ dùng hai ngón tay móc thủng vò rượu, liền bị Truy Mệnh nhìn ra nguồn gốc võ công. Chuyện này y không thể nào ngờ được.



“Nếu như dùng Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí để giết toàn gia Mạnh Tùy Viên ba mươi sáu người, chuyện này dễ dàng vô cùng”. Truy Mệnh liếc xéo thanh trường kiếm của Sái Tuyền Chung:



“Huống hồ, các hạ còn có một thanh hảo kiếm, dùng Chuyển Phách Thần Kiếm dài chín thước bảy thốn sử ra Vô Hình Kiếm Khí, cho dù là Lạc Hoa Ảnh Kiếm của Mạnh Tùy Viên cũng phải bại chứ chẳng nghi”.



Sái Tuyền Chung lạnh lùng nói:



– Ta biết Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí, cũng có Chuyển Phách Thần Kiếm, nhưng cũng chưa chắc ta là hung thủ sát hại toàn gia Mạnh Tùy Viên.



Truy Mệnh nói:



– Ba năm trước, Ngoại Tam Đường Đường chủ của Đao Bính Hội Bất Tử Đồng Nhân Chủy Kim Ngưu Chủy lão đại gia có phải đã chết dưới kiếm của các hạ?



Sái Tuyền Chung đáp:



– Chủy Kim Ngưu tạo ác đa đoan, lại giả nhân giả nghĩa, nếu không phải là y chết, liệu có ai đoán được ra nhà y chính là ổ tặc, mỗi năm ít nhất cũng tư dụng, chiếm đoạt hai ba chục vạn lượng công khoản, lại còn giam giữ rất nhiều thiếu nữ con nhà lành, để cho y thỏa mãn sự dâm dục của mình!



Truy Mệnh lại hỏi:



– Hai năm trước, sau khi Đại đương gia Phi Chùy Kim Bát Tịch Thu Dã của Phú Quý Chi Gia liên tiếp chiến thắng hai mươi sáu trận trên lôi đài, có phải các hạ đã đánh bại y?



Sái Tuyền Chung nói:



– Mấy chiêu thức mèo quào chó cắn của y cũng xứng để xưng bá hay sao?



Truy Mệnh không lộ biểu tình gì, chỉ hỏi tiếp:



– Một năm trước, Hoang Sơn Đạo Nhân bị giết trên đường Thiểm Tây, ngoại hiệu của y là Lục Hợp Thanh Long, Nhất Kiếm Cảnh Thiên, nhưng cũng không địch nổi Cửu Thất Đại Hạn Thần Kiếm của các hạ.



– Kiếm của ta dùng là Chuyển Phách Thần Kiếm dài chín thước bảy thốn, hai chữ "Đại Hạn" là chỉ nguy cơ Tần triều bị diệt vong, hiện nay không phải thời Tần, vì vậy không cần dùng hai chữ này nữa. Võ công của ta là Cửu Thất Kiếm Pháp, cộng với Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí, Hoang Sơn Đạo Nhân muốn dùng Lục Hợp Thanh Long Cảnh Thiên Kiếm của lão để tỷ thí với ta, ta vốn nói không cần, nhưng lão cứ kiên quyết, kết quả là lão đã chết.



Truy Mệnh gật đầu nói:



– Bất kể là các hạ hay Hoang Sơn Đạo Nhân, một khi toàn lực quyết đấu, thì rất khó bảo giữ được tính mạng đối phương, bởi vì kiếm pháp của các người, khi đã kích phát, chỉ sợ chỉ có thể phát mà khó thu, không thấy máu thì kiếm không về bao.


Cố Phật Ảnh đang đứng bên cạnh đột nhiên nói:



– Theo lý thường mà nói, trong thiên hạ hiện nay e rằng không có mấy người có thể thoát được sự truy tung của tam bổ đầu đâu!



“Khinh công của hắn cao, rất cao!” Truy Mệnh thốt:



“Nhưng hắn vẫn không thoát nổi”.



– Tam gia đã cùng hắn giao thủ?



– Có!



– Tam gia có nhìn ra gia số võ công của hắn không?



Cố Phật Ảnh vừa hỏi câu này, những người tại trường đều có đồng cảm, bởi vì Truy Mệnh vừa nãy chỉ khẽ liếc mắt đã nhìn ra lai lịch võ công của Sái Tuyền Chung, kẻ nào giao thủ với chàng, chẳng khác gì là đem sinh thần bát tự của mình đưa cho một người thông hiểu thiên cơ vậy.



– Ta không nhìn ra.



Câu trả lời của Truy Mệnh khiến chúng nhân đều vô cùng kinh ngạc.



– Tại sao vậy?



“Bởi vì ta đánh với hắn ba hồi, sử ra tổng cộng hai mươi bảy chiêu. Hắn tổng cộng đã dùng tuyệt chiêu của mười một môn phái hoàn toàn khác nhau đối phó ta, ta cũng không biết đâu mới là bản lãnh chân chính của hắn nữa”. Truy Mệnh đáp:



“Sau đó, người tiếp ứng của hắn liền xuất hiện, dùng lời cảnh báo, khiến ta biết bọn chúng dùng kế dương đông kích tây, Mạnh thái thú đã xảy ra chuyện rồi! Ta không dám luyến chiến, lập tức quay trở về, nhưng chuyện đã xảy ra, tất cả đều không thể cứu vãn nữa rồi”.



Thất Phát Thiền Sư nói:



– Kẻ này có thể cùng Tam gia giao thủ hai mươi bảy chiêu mà vẫn không lộ nguyên hình, khẳng định là một cao thủ, cao thủ trong các cao thủ.



“Cao thủ ở đây cũng có vài vị, vừa hay cũng đều là cao thủ trong các cao thủ”.



Truy Mệnh quét mắt nhìn toàn trường một lượt, sau đó nhìn chằm chằm vào Sái Tuyền Chung nói:



“Các hạ nói mình đã nhận một khoản tiền lớn để đi quyết đấu với Mạnh Tùy Viên?”.



Sái Tuyền Chung gật đầu. Tựa hồ như y không quen dùng chữ "Đúng" để trả lời.



– Các hạ đương nhiên cũng biết người đưa tiền cho mình là ai chứ?



Lần này Sái Tuyền Chung lắc đầu:



– Phàm là những kẻ muốn người khác làm những chuyện thế này, đều nhất định không muốn ai biết hắn là ai. Vì thế bọn chúng tìm ta thì dễ, ta tìm chúng ngược lại rất khó.



Sái Tuyền Chung nói tiếp:



– Hơn nữa, bỏ một khoản tiền lớn đi thuê người ta giết người, loại mua bán này có rất nhiều người làm, chỉ là những người bị người khác thuê người đến giết hơi ít mà thôi.



Vì vậy ta đây cũng được coi như là hạng buôn bán ế ẩm.



“Xem ra, các hạ làm chuyện buôn bán này cũng không dễ đâu”. Truy Mệnh cười nói.



“Chuyện sát nhân phóng hỏa ta không làm”. Sái Tuyền Chung thốt:



“Vì vậy mà việc buôn bán này của ta càng bị thu hẹp, thế nên cuộc sống càng khó khăn hơn”.



“Bất quá, việc buôn bán này cũng có chỗ lợi”. Đoạn Mi Thạch thủy chung không bỏ qua.



“Ít nhất cũng không có thể dùng để chứng minh ngươi vô tội”. Truy Mệnh đột nhiên hỏi:



“Dù các hạ không biết là ai yêu cầu mình đi làm chuyện đó, song khi các hạ trả tiền lại cho chúng, thế nào cũng phải thông qua một biện pháp nào đó để tiếp xúc với những kẻ đó chứ?



Chàng chậm rãi nói từng chữ một:



– Các hạ đã dùng phương pháp gì? Tiếp xúc với người nào?