Sát Sở

Chương 28 : Kẻ địch trên bờ và dưới nước

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Cả đời Đoạn Mi Thạch quen dùng các phương pháp khác nhau để giết người.



Bản thân y cũng rất thích dùng các phương pháp khác nhau để giết người.



Nhưng hiện giờ là quyết đấu, không phải là ám sát.



Quyết đấu, ngược lại, là phương thức mà Sái Tuyền Chung quen dùng.



Mỗi người đều có phương thức và sở trường của riêng mình, tỷ như tinh thông hội họa vị tất đã thông hiểu âm luật, tinh thông âm luật vị tất đã thông hiểu hội họa, cùng lý lẽ như vậy, người có thể cứu người không nhất định dám giết người, kẻ dám giết người cũng không nhất định có thể cứu người.



Đoạn Mi Thạch sở trường ám sát, võ công tuy cao nhưng không lợi cho quyết đấu.



Huống hồ, trong trận chiến đêm qua, y đã bị thương dưới kiếm của Phương Tà Chân, võ công giảm một phần đáng kể.



Lòng tin của y càng giảm sút dữ dội hơn.



Y đã phạm tội, lại bị Truy Mệnh nắm được chứng cớ, càng hỏng bét là chứng cớ ấy lại do chính miệng y nói ra, hơn nữa, trước khi quyết đấu, y còn biết được hai đồng bọn võ công cao cường của y đều vô phương đến hiệp trợ cho y được.



Tất cả những điểm này đều ảnh hưởng đến đấu chí.



Vì thế y quyết định phải kích phát đấu chí của mình lên trước.



Vì thế y toàn lực tấn công trước.



Nếu chỉ luận xoa pháp, trên đương kim võ lâm, Đoạn Mi Thạch tuyệt đối có thể xưng là võ lâm đệ nhất.



Trên phương diện này, võ lâm không có ai tinh diệu bằng y, cũng quyết chẳng có người nào dụng cương xoa vừa thuần vừa luyện được như y, càng chẳng có ai có thể thi triển xoa pháp lang độc bằng y.



Quả nhiên Truy Mệnh chỉ có thể chống đỡ, vô phương hoàn kích.



Một chiêu cũng vô phương hoàn kích.



Đoạn Mi Thạch công liền một mạch bảy mươi tám chiêu, mới dần dần phát giác có gì đó không đúng.



Chiến cục có vẻ như là Truy Mệnh bị y công đến vô phương hoàn kích, nhưng trên thực tế, chỉ có mình y hao tổn khí lực.



Cương xoa của y thủy chung vẫn không chạm vào được tới chéo áo của Truy Mệnh.



Điều đáng sợ là, mỗi một chiêu công của y đều do đối phương dẫn phát. Càng đáng sợ hơn là y không thể tự khống chế, không thể dừng thế công lại ... Bởi vì một khi dừng lại, tất cả sát khí trong những sát chiêu mà y công vào khoảng không lúc nãy, sẽ đảo ngược lại ... Thứ lực phản hồi này, ngay cả Đoạn Mi Thạch cũng không chắc có thể chịu đựng được hay không.



Giờ y chỉ hy vọng Truy Mệnh hoàn kích càng sớm càng tốt.



Truy Mệnh càng sớm phản kích, thì lực phản kích sẽ không lớn đến vậy. Đoạn Mi Thạch cảm thấy những thế công mình vừa công ra tựa như một bờ đập ngăn nước vậy, nước càng lúc càng tích tụ nhiều, đến khi bờ đập bị vỡ thì mọi việc sẽ không gì cứu vãn nổi.



Nhưng y lại không thể giảm nhẹ thế công của mình.



Bởi vì thế công giảm nhẹ, sẽ không ngăn nổi Truy Mệnh phản kích.



Cùng lý lẽ ấy, y cũng không thể gia tăng công kích, bởi thế công càng mạnh, lực phản kích càng lớn.



Đoạn Mi Thạch tiến thoái lưỡng nan, công thủ đều không xong.




Một hắc y mông diện nhân, chỉ để lộ ra hai con mắt, đôi mắt này không biết có phải vì bị nước hồ vào hay không, mà ánh lên màu xanh như mắt mèo.



Kình đạo cuồn cuộn đánh tới chính là từ song chưởng của y.



Thì ra hai đạo kình lực vừa nãy không phải do Đoạn Mi Thạch phát ra, mà là do người này kích động.



Truy Mệnh người ở dưới nước, công lực giảm một phần lớn, muốn đối phó kẻ tinh thông thủy tính này chỉ sợ không dễ, huống hồ bên hông chàng lại còn cắp thêm một người.



Nhưng chàng đã lập tức làm một chuyện.



Lúc này chàng chỉ cách bờ hồ hai ba thước, đáy hồ rất thấp, chỉ chưa quá đầu người. Truy Mệnh đột nhiên tung ra mấy cước, làm cho cát bùn dưới đáy hồ dậy lên, khiến cả mấy trượng vuông liền bị đất bùn làm đục ngầu, trong nhất thời địch nhân không nhìn thấy Truy Mệnh, Truy Mệnh cũng không nhìn thấy đối phương.



Chàng đã nổi lên gần bờ, một tay ấn nhẹ lên mép đất, tung mình bay lên, chân chưa chạm đất thì tay đã chắn trước ngực, âm thầm vận lực giới bị, nhưng trên bờ tịnh không có người, ngay cả nửa cái bóng cũng không có.



Trên mặt đất đầy những điểm đen nhỏ li ti như hạt cát.



Đây chính là Ngũ Độc Thần Sa mà người trong giang hồ nghe danh đều kinh tâm táng đởm.



Địch nhân đâu rồi?



Có phải là đã bị tửu tiễn bắn trúng, mang thương bỏ chạy?



Còn người ở dưới nước?



Truy Mệnh không quản được nhiều việc như vậy, cúi đầu xuống nhìn Đoạn Mi Thạch cắp ở bên hông, thì kinh hồn phát giác mặt mũi y đã phù thủng, khí tuyệt thân vong.



Đoạn Mi Thạch đã chết.



Giữa trán y có một lỗ nhỏ màu đen, máu tươi và nước hồ chảy ra ròng ròng, ngũ quan méo mó bất thành nguyên dạng.



Rốt cuộc thì kẻ trên bờ hay kẻ dưới nước đã hạ độc thủ?



Đến giờ Truy Mệnh mới tỉnh người, hai kẻ võ công cao cường thủ đoạn độc ác này dường như không nhắm đến chàng, mà là nhắm đến Đoạn Mi Thạch.



Tại sao bọn chúng phải giết Thạch lão yêu?



Lý do vô cùng rõ ràng.



Bởi vì chúng không muốn Truy Mệnh bắt sống Thạch lão yêu.



Người sống biết nói chuyện, biết cầu sinh, biết bán đứng đồng bọn, còn người chết thì không biết làm gì cả.



Vì vậy bây giờ Truy Mệnh chỉ bắt được một người đã đoạn khí.



Đoạn Mi Thạch lão yêu cả đời đi ám sát người khác, vậy mà hôm nay lại chết do người khác ám sát, âu cũng là báo ứng của hắn, song điều làm Truy Mệnh thấy đáng tiếc là huyệt đạo của Đoạn Mi Thạch là do chàng chế trụ. Nếu như không phải chàng chế trụ huyệt đạo của Đoạn Mi Thạch, y vị tất đã chết một cách dễ dàng như vậy.



Vụ án toàn gia Mạnh Tùy Viên bị sát hại, coi như là chàng đã phá xong, nhưng kết quả phá án lại khiến chàng cảm thấy mình mới chỉ khám phá được tầng ngoài của chân tướng sự việc. Chàng thầm thề với lòng là nhất quyết phải tiếp tục tra xét, tra xét cho đến khi tìm ra chân tướng sự việc mới thôi, phải bóc trần toàn bộ chân tướng mới ngừng tra xét.



Thậm chí dù phải hy sinh tính mạng chàng cũng không tiếc.