Sát Sở

Chương 3 : Lấy võ công tuyệt thế đổi lấy danh vọng thế tục

Ngày đăng: 19:44 18/04/20


Truy Mệnh thầm phát thệ sẽ phải làm rõ:



Sát Sở rốt cuộc là chuyện gì?



Xem ra bạch y thư sinh không có hứng thú với vấn đề này.



Gã chỉ nhạt nhẽo nói:



– Nguyên lai các hạ là Truy Mệnh, chẳng trách cước pháp lại giỏi như vậy?



Truy Mệnh nói:



– Kiếm pháp của các hạ tuyệt đối có thể liệt vào thập đại danh kiếm trong võ lâm.



Bạch y thư sinh không để ý đến:



– Ta lại không có cái danh khí đó.



Truy Mệnh nói:



– Đó là vì các hạ căn bản không muốn thành danh.



“Ta muốn thành danh”. Bạch y thư sinh thở dài đáp:



“Đáng tiếc là sau khi ta không muốn thành danh thì sự tình mới đến”.



“Không có đạo lý đó”. Truy Mệnh nói:



“Thành tục thế chi danh, ít ai tránh khỏi cầu tục thế chi công”.



– Nếu muốn thành tuyệt thế chi danh thì sao?



– Chuyện đó thì để sau này hậu nhân mới có thể bình luận các hạ sẽ lưu danh thiên cổ hay tiếng xấu muôn đời được!



Hai người cùng nhìn nhau cười.



Truy Mệnh đột nhiên hỏi một câu:



– Liệt Trường Hận là gì của các hạ?



Bạch y thư sinh biến sắc, ngẩng đầu nhìn chàng một cái, trong mắt thoáng lộ ra một tia sắc lạnh:



– Hảo nhãn lực.



Truy Mệnh nói:



– Kiếm pháp ngươi dùng có phải là Thiên Vấn Kiếm Pháp?



Bạch y thư sinh cười.



Trong tiếng cười của gã phảng phất như có ưu sầu, tựa như nước suối phản chiếu trời xanh vậy.



– Nếu như ta không nhìn nhầm, các hạ còn biết cả thân pháp Vạn Cổ Vân Tiêu Nhất Vũ Mao?



Bạch y thư sinh nói:



– Ta là đệ tử duy nhất của lão nhân gia người. Ta tên Phương Tà Chân. Phương trong tứ phương. Tà trong chính tà. Chân trong chân thành.



Truy Mệnh cười nói:



– Tên rất hay. Chỉ là trên đời này có thể vừa tà vừa chân chăng?



Bạch y thư sinh nháy mắt với chàng nói:



– Bởi vì ta là nhân vật tuyệt thế, nhưng lại muốn có tục thế chi danh. Các hạ thấy câu nói này có phải quá kiêu ngạo không?



Truy Mệnh đưa mắt nhìn gã một hồi, chỉ nói:



– Ngươi nói là sự thật.



Lúc này, Lưu Thị Chi và tay kiếm thủ còn lại đang cấp cứu cho đồng bạn. Trì Nhật Mộ cũng cúi xuống giúp một tay, y đang băng bó vết thương cho Hồng Tam Nhiệt.



Phương Tà Chân và Truy Mệnh cũng đi cứu thương cho những người vô tội uống nước nghỉ ngơi trong quán trà. Hai gã tiêu sư dù sao cũng là người hành tẩu giang hồ, nên cũng vội vàng chạy tới cứu trị. Tiếng rên la của người bị thương không ngừng vang lên.



Trì Nhật Mộ đem theo tám tay hộ vệ, đã có năm người táng mạng, hai người gãy chân, vết thương khiếp người, thống khổ vô cùng.



Phương Tà Chân chuyển động mục quang, phẫn nộ nói:



– Vì chúng xuất thủ quá tàn độc nên ta mới không nhịn được mà nhúng tay vào.



Ngươi xem, hạ thủ thật độc ác, lại thương hại đến cả người vô tội, dù là có thâm cừu đại hận, cũng không nên mất hết nhân tính như vậy!



Truy Mệnh trầm ngâm:



– Đao pháp của lão nhân kia rất giống với Khai Sơn Đao Pháp của Điều Ngao Cơ ở Đông Hải, nhưng không biết là lai lộ nào?



Phương Tà Chân gật đầu nói:



– Tên tóc dài võ công lại càng cao hơn, chiêu thức xuất thủ ngụy kì nan trắc.



Truy Mệnh nói:



– Đáng tiếc để hắn chạy mất, những kẻ khác không ai còn sống nữa.



Phương Tà Chân vỗ vỗ thanh kiếm trong chiếc bao bằng vải cũ:


– Ý của tiên sinh là ...



Lưu Thị Chi thấp giọng nói:



– Truy Mệnh ở đây không lâu, nhất định sẽ đi. Còn người thanh niên này nếu không giữ y lại được thì thà trừ đi còn hơn.



Trì Nhật Mộ biến sắc:



– Không được. Nói gì thì y cũng đã cứu ta một mạng, làm sao ...



Lưu Thị Chi lạnh lùng:



– Công tử, vô độc bất trượng phu, làm sao lưu lại hậu họa cho mình được?



Trì Nhật Mộ thở dài, nói với vẻ yêu cầu:



– Chúng ta thử lưu y lại xem thế nào đã. Theo lý thường mà nói, chúng ta lấy công danh phú quý ra đền đáp, y không có lý do gì để không động tâm cả.



Lưu Thị Chi trầm giọng:



– Nếu như y nhất quyết chối từ hậu lễ, hoàn toàn không động dung trước công danh phú quý, thì càng không thể không trừ y đi.



“Nếu như đến nước đó ...”. Trì Nhật Mộ miễn cưỡng đáp:



“Thì đành nghe lời tiên sinh vậy”.



Lưu Thị Chi giờ mới gật đầu vừa ý. Lưu Thị Chi bằng vào đầu óc tinh minh cẩn mật, tiến thoái có chừng mực, và một thân võ công bất phàm, đã từng đảm nhiệm không ít trọng trách trong các danh gia vọng tộc, võ lâm thế gia, nhưng Lan Đình Trì Gia đối với y luôn tôn trọng như khách, gặp chuyện lớn gì cũng nghe theo kế sách của y, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến y lưu lại Trì gia đến tận bây giờ.



Lúc này, cục thế đã được thu dọn gọn gàng.



Truy Mệnh cũng vừa tiếp cốt xong cho hai người bị thương, quay sang Trì Nhật Mộ nói:



– Trì công tử, vị Hắc Toàn Phong này xử sự rất lanh lẹ.



Trì Nhật Mộ vội dẫn tiến Hắc Toàn Phong với Truy Mệnh, thuận thế hỏi luôn:



– Vị huynh đài này cao danh đại tính? Quý phủ ở đâu?



Phương Tà Chân lười nhác đáp:



– Ta họ Phương.



Đoạn không nói gì thêm nữa.



Truy Mệnh liền nói:



– Chư vị, ta có công vụ trên mình, phải lên đường lập tức. Xin được cáo từ ở đây.



Trì Nhật Mộ vội thành khẩn lưu giữ. Truy Mệnh kiên quyết chối từ. Trì Nhật Mộ đành phải nói:



– Ân cứu mạng của tam gia, Trì mỗ khắc cốt khi tâm, vĩnh viễn không quên. Nếu như tam gia đến Lạc Dương, xin chớ quên đến thăm tệ phủ, lúc đó sẽ hàn huyên tâm sự.



Ngoài ra, nếu như tam gia có chuyện dùng đến tử đệ của Lan Đình Trì Gia, xin cứ tận tình phân phó.



Truy Mệnh cười nói:



– Nhất định, nhất định.



Nói đoạn liền quay người bỏ đi. Lúc này đã gần đến hoàng hôn. Phương Tà Chân cũng rời khỏi cùng một hướng với chàng. Trì Nhật Mộ rối lên, vội đưa tay kéo tay Phương Tà Chân, khẩn thiết hỏi:



– Huynh đài phủ thượng ở đâu? Có chuyện gì không mà tại sao lại vội vã bỏ đi như vậy? Tại sao không để tại hạ đáp tạ? Chi bằng hãy đến tệ phủ uống chén rượu, để tại hạ một lần nữa cảm tạ cứu mạng chi ân. Nếu huynh đài kiên quyết muốn đi, tại hạ xin được tiễn một đoạn đường.



Phương Tà Chân chỉ nghe một cách tiêu sái, kiêu ngạo, vô vị, đến chỗ quan trọng mới khẽ ậm ừ một tiếng.



Truy Mệnh nhìn thấy cảnh này chỉ cười nói:



– Chi bằng Phưong huynh đệ hàn huyên với Trì công tử thêm vài câu. Ta phải đi trước một bước đây.



Đoạn thấp giọng nói với Phương Tà Chân:



– Lão đệ, nếu như ngươi không cam tâm chôn vùi một đời mình trong tĩnh lặng mà muốn bình bộ thanh vân thì vị Trì công tử này dường như rất coi trọng ngươi đó. Ngươi sẽ có cơ hội để phát huy nếu theo y.



Phương Tà Chân chỉ cười mệt mỏi, rồi đi theo sát sau lưng Truy Mệnh.



Truy Mệnh khẽ than một tiếng, một phần cũng là do Phương Tà Chân cùng đường với chàng.



Lưu Thị Chi vội nháy mắt. Hồng Tam Nhiệt liền đi theo phía sau Phương Tà Chân.



Y đang định lên tiếng thì Phương Tà Chân đột ngột quay người, kiếm vẫn bọc trong lần vải lam cũ, song đầu kiếm đã thúc vào trước ngực Hồng Tam Nhiệt, chặn đứng thế tiến của y.



Chỉ nghe Phương Tà Chân dùng một giọng lạnh lùng kiên định nói:



– Quay lại! Các ngươi bất quá chỉ muốn ta làm nô tài cho Trì gia mà thôi. Nhưng ta một chút cũng không hứng thú chuyện này.



Hồng Tam Nhiệt sững người.



Một câu nói này của Phương Tà Chân cũng làm toàn trường sững sờ.



Hoàng hôn nhập mộ, liệt dương đã trở thành thứ yên chi say đắm lòng người.



Phương Tà Chân đột nhiên thu kiếm, quay người định bỏ đi. Chợt thấy hắc ảnh như loài quỷ mị, hiện ra chắn trước mặt.



Áo đen, mặt đen, áo bào cũng đen nốt.



Tiểu Bạch.