Sất Trá Phong Vân
Chương 1015 : Đàm phán
Ngày đăng: 23:09 20/04/20
Phần Đồ Cuồng Ca trừng mắt với mấy người bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Hạ lưu...
- Sao! Hạ lưu?
Đoạn Phong Bất Nhị tiến đến trước mặt Phần Đồ Cuồng Ca, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mắt nhìn xuống phía dưới tiểu đệ đệ của Cuồng Ca:
- Xử nam... Không có quyền lên tiếng.
Phần Đồ Cuồng Ca trợn trắng mắt trực tiếp rơi vào trên người Mộc Nột Chân Sách, vẻ mặt như muốn nói cũng không phải một mình ta là xử nam.
- Khụ... Khụ...
Mộc Nột Chân Sách vội vàng ho khan vài tiếng:
- Xin lỗi xin lỗi, Cuồng Ca... Nói thật, ta cũng không phải là xử nam. Cho nên...
Sắc mặt Phần Đồ Cuồng Ca đang thản nhiên chợt có phần đỏ lên. Hắn vội vàng chuyển tầm mắt nhìn về phía xa.
Thiết Khắc liếc mắt nhìn Đoạn Phong Bất Nhị lạnh lùng nói:
- Nam nhân một phút còn không biết xấu hổ cười nhạo xử nam khác...
- Ta dựa vào! Tiểu thiếp, lão tử sắp phát điên...
Lần trước Chiến Đường lão chiến sĩ tinh nhuệ không chết ở trên chiến trường Nhân Ma, trái lại tất cả đều chết trong tay Càn Kình. Bất luận là chiến sĩ phái nào của Chiến Đường đều coi điều này là sự sỉ nhục.
Những chiến sĩ này đều vì hoàng triều Chân Sách chém giết vô số chiến sĩ Ma tộc. Mỗi giọt máu chảy trên người những chiến sĩ này cao thấp đều là vinh quang!
Nếu không giết chết ngươi, cần gì phải giết chết bọn họ? Mỗi lần chiến sĩ Chiến Đường nói đến Càn Kình, vẫn luôn là luận điệu như vậy và không giải thích được.
Hai lão già thấy Càn Kình xuất hiện, nhất thời dừng nói chuyện, cùng bốn gã chiến sĩ trẻ tuổi phía sau chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lộ ra vài phần lúng túng khẽ gật đầu về phía Càn Kình.
Càn Kình hạ thấp người cung kính cúi đầu, chào những lão chiến sĩ đã dâng tính mạng mà máu ở trên chiến trường Nhân Ma. Tuy nhiên trên mặt hắn không có vẻ xấu hổ ngại ngần gì:
- Không biết Chiến Đường tìm ta có chuyện gì?
Càn Kình và nói và ngồi vào vị trí chủ nhân. Bản thân là tổng hội trưởng tổng nghiệp đoàn chiến sĩ sau này, tổng hội trưởng của vài nghiệp đoàn lớn khác địa vị trừ kém hơn so với hoàng đế bệ hạ ra, ở trước mặt người khác cũng sẽ không có chỗ nào thua kém. Cho dù đối phương đại biểu cho Chiến Đường, thân phận cũng không thể cao bằng Càn Kình.
Bốn gã chiến sĩ trẻ tuổi thấy Càn Kình thản nhiên ngồi ở vị trí chủ nhân, sắc mặt đều trầm xuống. Đấu khí trên người bọn họ phát ra thể hiện sự bất mãn thù địch.
Càn Kình cũng không ngước đầu lên, căn bản không chú ý này bốn chiến sĩ trẻ tuổi từ Chiến Đường tới. Hằng năm, hoàng triều Chân Sách đều sẽ có chiến sĩ trẻ tuổi kiệt xuất tiến vào Chiến Đường. Gần như tất cả chiến sĩ bình thường đều cảm thấy kiêu ngạo vì có thể tiến vào trong đó. Hiện tại thấy tiền bối của mình không ngồi vào vị trí chủ nhân cao nhất, cảm thấy bất mãn cũng là chuyện bình thường.
Chỉ có điều, Càn Kình nhướng mắt, chuyện này liên quan gì đến ta? Nếu lúc đầu Chiến Đường không ám sát ta, ta đây lễ phép nhường chỗ ngồi một chút cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu trên tay hai bên đã có huyết cừu, tiếp tục giả vờ nữa trái lại mình không đủ thẳng thắn.
- Lần này Chiến Đường chúng ta tới tìm hội trưởng Càn Kình, thật ra là muốn cùng Càn hội trưởng bàn luận một chút về chuyện hợp tác.
Một lão chiến sĩ tóc trắng xoá, ngón tay thoáng có chút bất an cầm chén trà trong tay nhẹ nhàng xoay chuyển. Chuyện ám sát lần trước tất cả mọi người còn nhớ rõ, không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.