Sất Trá Phong Vân
Chương 103 : Bí thuật giành mạng sống (2)
Ngày đăng: 23:03 20/04/20
Nếu để cho hắn sống sót, để bảo vệ bí mật khoáng mạch, hắn nhất định sẽ mời sát thủ tới giết mình.
Trong nháy mắt giao thủ vừa rồi, Càn Kình đã xác định được Tiêu Trường Lôi Minh nhận ra mình. Lần này nếu như không giết hắn, như vậy sau này tất nhiên sẽ bị hắn mời người tới đánh lén.
Không có biện pháp, phải tự bảo vệ mình!
Càn Kình cầm Trảo Mã Đao một đường lướt qua rừng cây, phát hiện trong chiến trường vừa rồi đã không còn ai, chỉ có bước chân rối loạn kéo dài tới cửa sơn cốc Tứ Quý.
- Vào hay không vào?
Càn Kình khẽ nhíu mày quay đầu nhìn Bích Lạc ở phía sau lưng nói:
- Ta muốn vào sơn cốc Tứ Quý. Nếu không sau này tên Tiêu Trường Lôi Minh vì khoáng mạch đấu thạch sẽ nghĩ biện pháp giết chết ta, để bảo vệ bí mật của hắn. Bên trong có khả năng rất nguy hiểm. Nếu nàng không muốn vào, có thể không vào.
Bích Lạc ghé sát trên lưng Càn Kình. Vừa rồi, cảnh tượng máu tươi và tàn thi khiến người ta khiếp sợ, nhưng nàng ghé sát trên tấm lưng dài rộng này, lại cảm giác an toàn truyền đến. Rõ ràng thủ đoạn giết người của người này có chút bạo lực, nhưng không khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, trái lại có một cảm giác đáng tin cậy.
- Ta... ta...
Bích Lạc nhìn thấy trên người Càn Kình nhuộm đỏ máu của kẻ địch, rụt rè nói:
- Ta cũng vào.
Không may! Thực sự là không may!
Núi cao ở hai bên sơn cốc đều đọng tuyết. Sau khi Tiêu Trường Lôi Minh rít gào, không ngờ thật sự phát sinh tuyết lở. Tuyết đọng lao nhanh xuống dưới sơn cốc, trong phút chốc giống như che phủ kín bầu trời sơn cốc. Tuyết trắng giống như biển gầm, phát ra tiếng động ầm ầm, xen lẫn với lực lượng hủy thiên diệt địa lao về phía trong sơn cốc.
Càn Kình thấy tình hình như vậy, trên trán lập tức lấm tấm mồ hôi lạnh. Uy thế như vậy, đừng nói là chiến sĩ cửu cấp, cho dù là Lôi Địch người bảo vệ thành Áo Khắc Lan đối mặt, cũng nhất định chỉ có thể quay đầu chạy trốn. Nếu không hắn cũng phải chết.
- Lần này thật đúng là phiền toái lớn!
Càn Kình trở tay kéo Bích Lạc từ trên lưng xuống. Lấy bọc quần áo lớn của Bích Lạc từ trên lưng ném xuống mặt đất. Sau đó hắn lại cõng Bích Lạc ở trên lưng, hai chân liều mạng chạy vào trong sơn cốc Tứ Quý chạy trốn!
Bích Lạc nhìn túi quần áo dưới đất, cắn môi một chút không nói gì. Dưới loại tình huống này, nếu như còn muốn túi quần áo, thật sự là muốn chết. Chỉ có điều bên trong bọc quần áo đều là danh sách những mẫu thực vật do các những bạn học khác yêu cầu nàng tìm ở trong dãy núi Lạc Nhật. Không biết sau này nếu có cơ hội trở lại, các nàng có thể vì mất đồ, càng khi dễ mình hơn hay không?
Bóng ma của thần chết trong nháy mắt bao phủ trên đỉnh đầu mọi người trong sơn cốc. Giờ phút này tất cả mọi người đều kích phát ra tiềm năng mà bản thân chưa bao giờ tưởng tượng ra được.
Càn Kình lúc trước vẫn cõng Bích Lạc trên lưng chạy trốn, thân thể đã có chút mệt nhọc. Nhưng giờ phút này hắn không còn cảm giác được thân thể có bất kỳ sự mệt nhọc nào. Dường như không dùng hết lực sẽ thấy khó chịu vậy.
Nữ kiếm sĩ nhìn thấy tuyết lở, mặt trở nên trắng bệch. Trong lúc nhất thời, nàng chạy rất nhanh cũng không thấy thở hổn hển nữa.
Tiêu Trường Lôi Minh chạy trước, cũng cảm giác trong cơ thể lại có không ít lực lương tăng lên. Trong lúc nhất thời tốc độ ba người chạy trốn đã tăng lên. Tuyết lở phía sau lưng mang theo khí thế giống như vạn quân, tạo ra một trận gió rét thấu xương.
Một phút, hai phút, mười phút... mười bốn phút, mười sáu phút...
Thời gian dài toàn lực chạy trốn, Tiêu Trường Lôi Minh cảm giác chân đã có chút nhũn ra.