Sất Trá Phong Vân

Chương 106 : Hung cốc Tứ Quý

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Thời gian lần tuyết lở thứ hai diễn ra còn kéo dài hơn so với lần đầu tiên. Không ít tuyết tràn xuống, còn dâng lên kình phong, trực tiếp thổi vào trong sơn cốc Tứ Quý. Gió tuyết lạnh lẽo khiến đầu óc ba người dần dần tỉnh táo lại.



Nơi này là nơi nào? Sơn cốc Tứ Quý! Trong sách vở ghi lại, đây là nơi có đàn ma thú và dã thú hung mãnh thường xuyên lui tới. Cho dù là chiến sĩ Hàng Ma cũng sẽ không dễ dàng đặt chân tới đây.



Càn Kình quay đầu tìm kiếm khắp nơi, phát hiện xung quanh đây ngoại trừ có thể nghe được tiếng tuyết lở thật lớn, tiếng tuyết sụp xuống, còn lại không có sinh vật sống nào khác.



- Có lẽ là tuyết lở quá lớn khiến ma thú và dã thú vốn ở gần đây đều sợ hãi bỏ chạy sao?



Càn Kình sử dụng Trảo Mã Đao khởi động thân thể mình, rất nhanh quan sát được hoàn cảnh chung quanh.



Ở trong thế giới vô tận, trải qua kinh nghiệm tiến vào trong núi tìm kiếm quặng sắt khiến Càn Kình tạo thành thói quen ở bất luận hoàn cảnh xa lạ nào, hắn cũng lập tức tìm kiếm vị trí thích hợp để phòng thủ, công kích và ẩn nấp.



Thạch động?



Càn Kình nhìn vách núi cách đó không xa có một cửa động miễn cưỡng có thể có một người lách qua. Đó là một cửa động vô cùng thích hợp để ẩn nấp. Nếu không quan sát cẩn thận căn bản rất khó phát hiện ra sự tồn tại của cửa động. Có thể trước đó cửa động có khả năng đã bị tuyết che khuất. Sau khi tuyết lở, chấn động khiến cửa động lộ ra.



Dù vậy, nếu như không phải nắm giữ kinh nghiệm phong phú khi sinh tồn trong nơi hoang dã, muốn tìm được sự tồn tại của nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.



Càn Kình sử dụng Trảo Mã Đao giống như cây gậy miễn cưỡng đi về phía trước hai bước, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Vừa rồi, tuyết lở với khí thế không gì sánh được, nếu không phải có đấu lực cửu cấp hộ thể, sợ là xương đầu gối bị ép thành mảnh vụn cũng không phải là việc gì khó.



- Xương đầu gối không có việc gì, nhưng cái mũ của ta...
- Xem tình hình này, cho dù tuyết dừng, muốn rời khỏi sợ rằng cũng không dễ dàng gì. Trừ phi tuyết tan. Nếu không...



Càn Kình quay đầu không hề nhìn tuyết lở nữa, lại quan sát tình hình xung quanh sơn cốc Tứ Quý. Khắp nơi đều là tuyết trắng nhưng có không ít nơi lộ ra cỏ dại và cành cây khô. Phía xa hơn một chút là một rừng cây rậm rạp. Tuyết lớn đọng trên ngọn cây, cảnh tượng khiến người ta càng cảm thấy lạnh giá.



Càn Kình rụt cổ. Hắn ở bên ngoài sơn cốc Tứ Quý chỉ mặc áo đơn, nhưng căn bản không nghĩ đến chuyện đi vào sơn cốc. Đồng thời sơn động bị tuyết lở chặn đường nên tạm thời không cách nào rời khỏi. Ở lại chỗ một lúc lâu, thân thể nhất thời cảm giác có hơi lạnh.



- Sớm biết vậy, mang theo áo khoác lông thì tốt rồi.



Càn Kình cắm Trảo Mã Đao bên cạnh mặt đất, chà xát hai tay, liên tục giậm chân muốn làm nóng cơ thể lên một chút, đồng thời quan sát xung quanh xem có thể tìm được một vài cái áo bông. Nhưng hắn lại phát hiện xung quanh ngoại trừ cây cối ra chính là tuyết trắng.



- Quên đi!



Càn Kình cắn răng, dùng sức giậm chân mấy cái, cầm Trảo Mã Đao nhanh chóng thu gom cỏ khô dưới lớp tuyết, lại cúi lưng thận trọng đi tới gần rừng cây cách đó ba trăm thước. Hắn sử dụng Trảo Mã Đao chặt một cây tùng nhỏ, sau đó chặt các nhánh xung quanh cây tùng để lại chiều cao bằng đầu người, khiêng khúc gỗ, cỏ khô chạy về trong sơn động.



- Ngày hôm nay khả năng rời đi không lớn.



Càn Kình vừa nói, vừa dùng Trảo Mã Đao làm búa, chặt khúc gỗ thành từng nói:



- Sợ rằng chúng ta phải ở chỗ này ít nhất thêm một đêm. Để không bị đông chết, các nàng đi kiếm thêm chút cành cây. Nhớ kỹ đừng vào gần rừng cây nhỏ tránh phát sinh nguy hiểm.