Sất Trá Phong Vân
Chương 110 : Hổ tuyết (2)
Ngày đăng: 23:03 20/04/20
Lớp tuyết thật dầy nhìn như cứng rắn, nhưng chân chính giẫm lên nó, có thể đột nhiên sụp xuống hay không, bất kỳ ai cũng không dám bảo đảm. Cho dù thành công leo đến đỉnh núi tuyết, lớp tuyết phía trên hiển nhiên sẽ không cứng rắn. Một chân đạp xuống, toàn người có thể trực tiếp lún vào trong tuyết hay không, như vậy cũng không thể nói được.
Đáng sợ nhất...
Càn Kình thấy trên đỉnh tuyết trắng có một đôi mắt hung mãnh sắc bén. Chỉ vừa mới đối diện, tóc gáy đã dựng đứng,.
Ma thú! Hổ tuyết!
Càn Kình theo bản năng nắm chặt Trảo Mã Đao trong tay. Trong sách của Càn gia có ghi chép liên quan với hổ tuyết. Đây là một con ma thú tam giai cực kỳ hiếm thấy! Tốc độ nhanh như gió, móng vuốt có thể xé rách nham thạch, có ý thức lãnh địa rất sâu. Thực lực dưới chiến sĩ Hàng Ma khi giao chiến với nó, nhất định sẽ chết bởi công kích của hổ tuyết.
Càn Kình chỉ mới nhìn đôi mắt của hổ tuyết, đã biết căn bản không cần phải đi chứng thực những ghi chép trong sách có đúng hay không nữa. Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy may mắn khi vừa rồi không thử leo lên núi tuyết. Nếu không hắn nhất định sẽ bị hổ tuyết xem là mình có ý muốn xâm phạm vào lãnh địa của nó.
Vèo... Vèo...
Trên lớp tuyết thật dầy lại có hai bóng trắng lướt qua. Tim Càn Kình nhất thời rơi xuống đáy cốc. Ba con hổ tuyết! Hai bóng trắng vừa rồi không ngờ lại là hai con hổ tuyết thành niên. Riêng cái đuôi kia đã dài hơn ba thước!
- Thật may, thật là may...
Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao lặng lẽ lui về phía sau. Trong lòng lại càng cảm thấy mình may mắn. Tuy trong mắt những con hổ tuyết này tràn ngập hung quang, nhưng dường như cũng lộ vẻ kiêng kỵ. Dường như chúng sợ tiến vào sơn cốc Tứ Quý.
Hổ tuyết: là ma thú tam giai hiếm có, tính công kích rất mạnh. Dưới tình hình chung sẽ không sợ hãi, nhưng nếu đã nảy sinh sự sợ hãi đối với một sự vật, tuyệt đối sẽ không tới gần vật khiến mình sợ hãi.
Càn Kình không biết hổ tuyết sợ cái gì trong sơn cốc Tứ Quý, nhưng biết mình hẳn vẫn an toàn. Ba con hổ tuyết này có thể xé nát mình một cách dễ dàng, nhưng tuyệt đối sẽ không tiến vào sơn cốc Tứ Quý.
Càn Kình yên lòng, lấy từ trong người ra địa đồ ghi chép có liên quan với Đấu Khí Phong Vân thiên hạ vô song, liên hệ với địa hình xung quanh sơn cốc, cẩn thận xác định phương hướng.
- Ăn tiết kiệm một chút, ba người chúng ta có thể ăn chừng mười ngày.
- Mười ngày.
Càn Kình lại trầm tư:
- Nếu như hai người các nàng ăn, hẳn có thể ăn hơn mười ngày...
Thủy Liên Doanh đột nhiên lui về phía sau nửa bước, mặt có chút đề phòng nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Đấu lực lục cấp truyền vào hai tay.
Càn Kình nhìn phản ứng của Thủy Liên Doanh liền sửng sốt, sau đó lập tức cười nói:
- Nàng yên tâm, không phải ta muốn bỏ rơi hai người chiếm lấy thức ăn. Ở chỗ này sống thêm một vài ngày, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Cho dù giết chết các nàng, lấy các nàng làm thực vật để dành, cũng không thể vượt qua mùa đông trong sơn cốc Tứ Quý. Ai biết mùa đông này bắt đầu từ bao giờ.
Thủy Liên Doanh cảm giác da đầu tê dại từng đợt. Lần đầu tiên, ánh mắt nàng nhìn Càn Kình nảy sinh sự sợ hãi. Học viên chiến sĩ năm nhất trẻ tuổi như vậy, nói ra lời giết người làm lương thực dự trữ, không ngờ sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
Tuy nàng biết rõ hắn chỉ nói suông, nhưng nghe vào trong tai lại để người ta cảm giác lạnh tới tận xương tủy.
- Nàng rất quen thuộc đối với nơi này sao?
Càn Kình không để ý tới Thủy Liên Doanh, mắt nhìn chằm chằm vào rừng cây nhỏ cách đó không xa:
- Trước đây khi các nàng ở trong này không gặp phải dã thú và ma thú gì sao?