Sất Trá Phong Vân

Chương 112 : Quái hồ quái ngư quái nhân

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


- Ta còn có việc. Thức ăn ở đây không chắc có thể giúp chúng ta vượt qua những ngày sống trong sơn cốc Tứ Quý sau này.



Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao, dáng đi thận trọng, rất nhanh biến mất ở trong rừng cây nhỏ.



Một trận gió lạnh lùa vào rừng cây, khiến hai người càng thêm lạnh. Bích Lạc dùng hai tay ôm lấy thân thể mình, nhìn Thủy Liên Doanh có chút thất thần khẽ lên tiếng nói:



- Tỷ hiểu lầm Càn Kình rồi. Nếu như hắn muốn giết chết tỷ, trong lúc tuyết lở sẽ không để chính mình gặp phải nguy hiểm, cũng muốn cứu tỷ.



Trong đôi mắt xanh nhạt của Thủy Liên Doanh thoáng hiện một sự ngạc nhiên. Sau đó nàng chợt nhớ ra mình đã quên mất ngày hôm qua, khi tuyết lở giống như trời sập, nếu như Càn Kình chỉ cõng Bích Lạc trên lưng chạy đi, căn bản có thể không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng hắn lại liều mạng ôm cả mình ở trong lòng cùng chạy.



Thủy Liên Doanh trầm mặc cùng Bích Lạc ra khỏi rừng cây nhỏ. Nàng nhìn dáng người nhỏ nhắn của Bích Lạc đang đi phía trước nhỏ giọng hỏi:



- Muội thật sự không lo lắng hắn sẽ vì giữ bí mật về tin tức một khoáng mạch mà giết chết chúng ta sao? Đây chính là một khoáng mạch! Điều đó có giá trị tương đương với ma pháp sư các muội tìm được khoáng mạch ma tinh vậy.



- Sẽ không!



Bích Lạc xoay người quay đầu lại. Nàng bỏ chiếc mũ pháp sư thật lớn ra, mái tóc dài màu đen dịu dàng khẽ lắc lưa:



- Ta tin tưởng Càn Kình!




Càn Kình quan sát lớp tuyết trong rừng đá, rất nhanh phát hiện ra một nơi, tuyết rõ ràng mỏng hơn so với những chỗ khác. Sau khi quan sát tỉ mỉ, ít nhiều vẫn có thể nhìn ra được vết tích có người từng động tay chân.



- So với bầy sói và đao thủ trong thế giới vô tận, thủ pháp muốn vùi lấp dấu vết có chút đơn giản.



Càn Kình đi dọc theo dấu vết tiến về phía trước trong lòng thầm than. Phương thức thành lập đoàn thám hiểm này không tính là tốt. Chí ít phải thêm một thành viên có khẳ năng vùi lấp dấu vết khá hơn một chút chứ. Sao lại kém như vậy?



Bất luận thành viên của đoàn thám hiểm có sở trường gì đặc biệt, giá trị con người cũng sẽ không quá rẻ. Hẳn bọn họ đã sớm được đoàn thám hiểm lớn thậm chí là đoàn lính đánh thuê lôi kéo đi rồi.



Dấu vết được che giấu kéo dài đến trước một tảng đá khổng lồ thì đột nhiên biến mất. Càn Kình ngẩng đầu nhìn khối đá trước mắt cao chừng hai ba người, bán kính khoảng chừng gần hai thước, suy tính cẩn thận sợ rằng trọng lượng không chỉ năm trăm đến một ngàn cân.



Trọng lượng quanh tảng đá này còn có nước lạnh và tuyết đóng băng. Cho dù hắn có khí lực một ngàn năm trăm cân, cũng không có bao nhiêu cơ hội di chuyển được tảng đá này.



Càn Kình thả Trảo Mã Đao xuống, tăng đấu lực trong cơ thể tới mức cực hạn. Hai tay hắn ôm lấy khối đá lớn, dưới chân dùng sức đạp mạnh. Hắn phát hiện khối đá này hoàn toàn không có dấu hiệu nhúc nhích.



- Loại tảng đá này... cũng quá nặng đi?



Càn Kình xoay quanh khối đá lớn, cố gắng dịch chuyển.