Sất Trá Phong Vân
Chương 116 : Thời đại rực rỡ nhất đến! Đệ nhất thiên hạ!
Ngày đăng: 23:03 20/04/20
Ngón tay lão già liên tục vẽ trên mặt đất tính toán gì đó. Giữa hai lông mày nhíu chặt, càng nhiều thất vọng. Cuối cùng lão chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt lộ vẻ đau khổ, ánh mắt nhìn Càn Kình nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự không gặp may. Cho dù ngươi may mắn luyện thành Đấu Khí Phong Vân, sợ rằng cũng chỉ có thể là là chiến sĩ cường đại đứng thứ bảy trong đại lục... Ai! Chỉ có điều cũng tốt, cho dù là một trăm một nghìn vẫn có thể là chiến sĩ vĩ đại. Đứng thứ bảy là chiến sĩ vĩ đại.
- Thứ bảy?
Càn Kình có chút không hiểu nhìn lão già:
- Thế nào lại là thứ bảy? Dựa theo cách nói của ngài, nếu như ta may mắn, chắc là đứng thứ ba sao?
- Ai... Ngươi ra đời không phải lúc.
Thần săc lão già có phần đau khổ, bàn tay vỗ vào vai Càn Kình:
- Tiểu tử, ngươi biết hiện tại, chiến sĩ huyết mạch nhà nào sẽ thức tỉnh chung cực không?
Càn Kình nở nụ cười. Chuyện này còn có thể không biết sao?
- Càn gia!
- A? Không nghĩ tới ngươi cũng biết một chút.
Trong mắt lão già lại có phần bất ngờ.
Nụ cười trên mặt Càn Kình lại biến thành cười khổ. Bản thân là người đi tham gia kiểm tra huyết mạch thức tỉnh, kết quả ngay cả thức tỉnh sơ cấp cũng thất bại. Sở trường đặc biệt duy nhất chính là xem sách. Căn cứ vào ghi chép và suy tính của Càn gia, thế hệ Càn gia này, trong các huynh đệ lớn hơn hoặc nhỏ hơn mình một hai tuổi, phải có một người sẽ nhiều lần thức tỉnh, mãi đến khi thức tỉnh chung cực, trở thành lực lượng chiến sĩ trụ cột cho hoàng triều Chân Sách thế hệ này mới thôi.
Lão già đang tươi cười trong nháy mắt vẻ mặt cứng đờ, trở nên kinh ngạc. Lão không biết nên nói là Càn Kình kiêu ngạo, hay nói hắn có mục tiêu khá xa vời mới đúng. Chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch chung cực, được gọi là thần sống trên thế gian. Cho tới bây giờ chỉ có chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch chung cực mới có thể chống đỡ được.
- Đệ nhất thiên hạ.
Càn Kình cũng lười để ý xem những lời lão già này nói về Đấu Khí Phong Vân lúc trước là nói khoác hay vài phần thật. Chắc hẳn phải có không ít đấu khí pháp môn truyền thừa, mới có thể khoe khoang như vậy?
Bỏ qua phần khoác lác, chí ít lão già trước mắt tu luyện Đấu Khí Phong Vân này quả thật có thực lực rất cường hãn. Điều này cũng có thể giải thích vì sao từ cửa sơn cốc Tứ Quý đến gần chỗ này, ngay cả một con dã thú hung mãnh cũng không thấy. Chắc hẳn chúng đã bị lão nhân gia này ăn không ít. Bởi vậy các dã thú khác đều thức thời lùi tới sâu trong sơn cốc Tứ Quý?
Sơn cốc Tứ Quý?
Càn Kình chợt nhớ tới một vấn đề:
- Lão nhân gia, không biết mùa đông ở đây đã qua bao lâu rồi?
Lão nhân thoáng trầm tư một chút:
- Khoảng chừng sắp một tháng.
Càn Kình cảm giác trước mắt đột nhiên tối sầm. Trong đầu hắn vang vọng câu trả lời của lão già. Sắp đến một tháng... Vậy chẳng phải nói chờ mùa đông kết thúc còn gần hai năm nữa sao? Muốn rời khỏi sơn cốc Tứ Quý này, lẽ nào phải cần đến hai năm sao?
Càn Kình nghĩ lại. Ở trong sơn cốc Tứ Quý hai năm cũng không tồi. Ở đây gần như không có người nào tới quấy rầy, có thể yên tâm lớn mật tự do tiến vào trong thế giới vô tận, đi học về làm thuốc, còn rèn luyện kỹ năng về thuốc thần bí.
Khoáng mạch đấu thạch cũng không phải một ngày một đêm là có thể thu thập xong. Phần lớn đấu thạch chôn dưới đất, còn có đấu thạch do chúng nó ảnh hưởng lẫn nhau, khiến chất lượng càng tốt hơn.