Sất Trá Phong Vân

Chương 1253 : Đi hướng vĩnh hằng (Đại kết cục)

Ngày đăng: 23:11 20/04/20


Càn Kình vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, nhiếp chính vương không có bộ dạng nhiếp chính vương, hoàng đế bệ hạ cũng không ra dáng hoàng đế.



- Đa tạ!



Mộc Nột Thiên Sách cầm chìa khóa mật thất chạy như bay.



Không lâu sau Hắc Long Vệ cũng vào sân.



Càn Kình nhìn thủ lĩnh Hắc Long Vệ, ngẩn ra. Bàn Mộng Thừa, năm ngoái tiểu tử này thức tỉnh huyết mạch chung cực, không ngờ gã trở thành đại ca Hắc Long Vệ.



- Càn Kình đại ca.



Bàn Mộng Thừa khom lưng hành lễ với Càn Kình, nói:



- Làm phiền đại ca rồi. Hãy giao hoàng đế ra, không thì ta khó thể báo cáo với tứ vương gia. Lần này tứ vương gia lật bàn, dù gì cũng phải cho mặt mũi.



Càn Kình giơ tay chỉ hướng mật thất.



Bàn Mộng Thừa khom lưng, cúi đầu nói:



- Đa tạ Càn Kình đại ca.



Mấy phút sau trong sân vang tiếng gầm của Mộc Nột Thiên Sách:



- Càn Kình, tên khốn! Bán lão tử! Ngươi có còn xem lão tử là bằng hữu không?



- Hoàng đế bệ hạ, chú ý ảnh hưởng.



Bàn Mộng Thừa vừa ôm Mộc Nột Thiên Sách phòng ngừa gã bỏ chạy vừa cố gắng sửa xưng hô.



- Người nên xưng là trẫm chứ không phải . . .



- Nhảm nhí! Lão tử chưa bao giờ xưng trẫm với Càn Kình! Càn Kình, ngươi chờ đi, mồng hai lão tử sẽ đến! Lần sau lão tử đánh bạc quyết thắng đến ngươi không còn quần lót báo mối thù hôm nay!



- Lão tử là vua, các ngươi cho lão tử tự do một chút được không?



- Tổ cha nó, ôm chặt như vậy làm gì? Lão tử tự biết đi.



- Bệ hạ, ta biết người sẽ chạy trốn, hãy để thần hộ tống người trở về đi . . .



- Thần cái đầu ngươi! Bàn Mộng Thừa, lão tử tìm ngươi làm thủ lĩnh Hắc Long Vệ là để ngươi giúp bang lão tử, kết quả ngươi giúp tứ ca của ta. Ngươi hãy nghĩ đi ngươi nhận tiền lương là của ai?



- Tứ vương gia là đại thần tài chính có đồng ý là mời được người về sẽ tăng lương cho ta.



- Cha nó, lão tử mới là vua . . .



Trên đường cái vang vọng tiếng Mộc Nột Thiên Sách bất lực kêu gào. Các Chiến Sĩ mới đến không lâu rất tò mò nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Đây có còn là hoàng đế Chân Sách hoàng triều không? Cái này . . . Thật không chính chắn chút nào.



- Thói quen là tốt rồi, thói quen.



Một Chiến Sĩ già ở chiến bảo mấy năm vỗ vai Chiến Sĩ mới, nói:



- Ngươi ở lâu vài năm sẽ thói quen, chút nữa càng náo nhiểt hơn.



- Phụ thân, khi nào phụ thân mới làm xong ma đạo khí xuyên thời gian?



Hai đứa bé mập mạp đáng yêu chạy ra khỏi phòng, ôm đùi Càn Kình liên tục đặt câu hỏi. Trong đó một bé có huyết thống nhân loại, cậu bé khác là con lai người ma.
- Càn Kình, đi theo ta, đi theo ta. Ta phát hiện có một chỗ vẫn còn vong linh, chúng ta đi chung đi!



Xà hoàng Bàn Hoành Cơ hưng phấn chặn Càn Kình trước cửa, éo tay hắn đi ra ngoài:



- Đi chơi với tiểu tử ngươi luôn sẽ được cảm ngộ mới, lần này ta không thể bỏ qua!



Đoạn Phong Bất Nhị phản đối:



- Đại thúc, ta hẹn với Càn Kình trước . . .



- Ta là trưởng bối của ngươi, ngươi nên biết tôn trọng trưởng bối.



- Trưởng bối nên tìm trưởng bối chơi đi. Hay người kiếm Bát Hoang Vô Sinh?



- Lão già Vô Sinh đi du lịch rồi, ta không tìm thấy.



- Thế thì người tìm Mộc Quy Vô Tâm đại thúc cũng được.



- Mỗi năm vào lúc này Mộc Quy Vô Tâm sẽ ở Vĩnh Lưu thành tảo mộ cho Lôi Địch, rồi khóc một tuần lễ, ta đi cũng vô dụng.



- Các vị, chờ chút.



Càn Kình lùi ra sau một bước, nói:



- Ta thấy ta cần ở một mình một lúc, các ngươi chờ ta.



Vô Tận thế giới



Càn Kình dứng trước cửa Bố Lai Khắc đại thúc. Thợ rèn già vẫn đang hút thuốc nhưng không còn sự tối tăm, biểu tình rất hưởng thụ.



- Đại thúc, năm mới vui vẻ.



- Trong Vô Tận thế giới một tháng sau mới tết.



Bố Lai Khắc đại thúc nhìn Càn Kình, nói:



- Thời gian hơi sớm.



- Năm năm nữa chắc ta có thể ngưng luyện thần cách, đến lúc đó có lẽ sẽ nối Chân Sách hoàng triều và Vô Tận thế giới được . . .



- Không cần, bây giờ ta rất tĩnh lặng, cần chi ra ngoài làm gì? Ngưng luyện thần cách xong nhớ nói cho ta cách làm là đủ.



- Ừm! Được.



Cổ Hoang Sa Hải.



- Đây rốt cuộc là đâu?



Phần Đồ Cuồng Ca nhìn hoàn ảnh hoa cỏ um tùm, nói:



- Cổ Hoang Sa Hải còn có chỗ như vậy đúng là kỳ tích, phải để đám Càn Kình nhìn thấy mới được.



- Càn Kình ca ca sẽ nhanh đến.



Càn Niệm Thành vui vẻ nằm trong đống cỏ hưởng thụ ánh nắng ấm áp sưởi ấm. Tất cả thật đẹp, hạnh phúc.