Sất Trá Phong Vân
Chương 157 : Trở về vô cùng phong cách
Ngày đăng: 23:03 20/04/20
Trên mặt Thủy Liên Doanh đang cười, chợt thoáng hiện lên hận ý khắc cốt ghi tâm:
- Tiêu Trường Lôi Minh!
- Đúng đúng.
Càn Kình gật đầu không ngừng hỏi:
- Lúc đầu chúng ta cùng nhau gặp tuyết lở. Theo đạo lý hắn hẳn phải bị chôn ở dưới tuyết lở hai năm. Cho dù tuyết có thể đóng băng thân thể hắn, chúng ta trở về trên đường này cũng có thể thấy thi thể của hắn chứ? Chí ít cũng nên có chút di vật mới đúng chứ?
Thủy Liên Doanh kinh ngạc đứng tại chỗ, hồi tưởng lại tình cảnh lúc rời khỏi sơn cốc. Trên tuyết chỉ có thể lưu lại vết chân mà thôi. Cho dù có người ghé qua, quan sát mặt tuyết cũng có thể đơn giản phát hiện mới đúng. Nhưng...
Không có thi thể... Không có thi thể!
Tay chân Thủy Liên Doanh hơi run rẩy, hận ý trong người rất nhanh đã lan tràn. Nàng ngẩng đầu nhìn phía Càn Kình vóc người đã cao hơn bản thân mình rất nhiều:
- Ngươi là nói...
Càn Kình gãi đầu không xác định nói:
- Mặc dù không có cách nào xác nhận chuyện này, nhưng không loại trừ khả năng hắn vẫn còn sống sót sau trận tuyết lở đó.
- Tiêu Trường Lôi Minh còn sống...
Hai bàn tay Thủy Liên Doanh nắm thật chặt, xương ngón tay run lên vì thù hận: xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Hắn thật sự còn sống sao?
- Có khả năng!
Càn Kình không quan tâm khẽ cười.
- Hai năm! Cuối cùng ta đã trở về! Không biết tên La Lâm mập kia thế nào? Không biết cửa hàng rèn của đại thúc Phất Lan Lâm, bây giờ đã trở thành cửa hàng rèn đứng đầu Áo Khắc Lan chưa? Lần này, nhất định phải giao thủ với đại thúc Pháp Bố Lôi Địch Tư một chút, nói vậy hẳn sẽ khiến đại thúc phải giật mình khiếp sợ?
Bước chân Càn Kình không khỏi nhanh hơn vài phần. Năm đó đi bảy ngày mới từ bên ngoài vào đến đây. Lần này trở lại hẳn cũng mất bảy ngày?
Ba ngày, Càn Kình đi ra khỏi rừng cây bên ngoài dãy núi Lạc Nhật. Nhìn từ xa, tường thành Áo Khắc Lan trước sau vẫn hùng vĩ đứng vững vàng, nhưng đã sớm có chút cũ.
Thời gian hai năm, thoạt nhìn từ bên ngoài thành Áo Khắc Lan hình như không có bất kỳ biến hóa nào. Thương đội dưới sự bảo vệ của những người lính đánh thuê, sau khi được binh sĩ thủ thành kiểm tra, chậm rãi tiến vào trong thành thị.
Các thương nhân sau khi trải qua thủ tục kiểm nhất định, rất nhanh được cho qua.
Càn Kình lấy từ trong đấu giới ra huy hiệu của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, cẩn thận gắn nó ở trước ngực, sau đó quay đầu lại nhìn Thủy Liên Doanh nói:
- Sau khi chúng ta vào thành, phải trở về học viện. Còn nàng?
- Ta?
Thủy Liên Doanh ngửa đầu nhìn bầu trời hít sâu một hơi, sau đó đưa mắt nhìn chăm chú vào Càn Kình:
- Ta nghĩ nhờ ngươi giúp ta một chuyện, có thể chứ?
Càn Kình nhíu mày:
- Giết Tiêu Trường Lôi Minh sao?
- Không!
Thủy Liên Doanh lắc đầu, khiến mái tóc dài liên tục lắc lư:
- Nếu như Tiêu Trường Lôi Minh thật sự còn sống, ta nhất định phải tự tay giết hắn. Ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp ta rèn một thanh đại kiếm song thủ. Về phần chi phí, hiện tại ta quả thực không có bao nhiêu. Sau này nhất định sẽ trả lại ngươi.