Sất Trá Phong Vân

Chương 177 : Bảy thức huyết chiến

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Bóng đêm dần dần buông xuống. Lôi Địch đã dừng thế đao, ngồi trên chiếc ghế trong linh đường uống trà.



Tay Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao đứng ở trong viện vẫn không nhúc nhích, trong đầu nhớ lại mỗi một động tác và khí tức của Lôi Địch lúc vung đao. Khí tức toàn thân hoàn toàn thu vào trong cơ thể, giống một khối đá điêu khắc dựng đứng ở trong viện.



Lôi Địch ngẩng đầu nhìn mặt trăng tròn mới mọc lên trên bầu trời, khẽ hỏi mình:



- Khải gia thật sự sẽ thành thật như vậy sao? Đợi được tới ngày mai quyết đấu luôn sao?



- Tiên sinh Cách Lan, ngài thật sự xác định làm như vậy, vào lúc quyết đấu ngày mai sẽ không bị Lôi Địch và thành chủ nhìn ra sơ hở sao?



Khải Lặc ngồi ở trong phòng có bốn ngọn đèn sáng, cuối cùng có chút lo lắng nhìn Cách Lan:



- Hai người bọn họ đều là chiến sĩ Hàng Ma.



Cách Lan toàn thân mặc giáp da màu đen, cầm theo đại kiếm đi về phía cửa. Vừa đi hắn vừa cười nói:



- Tiên sinh Khải Lặc, ngài là hiệu trưởng một học viện ma pháp và chiến sĩ, nhưng không hiểu chiến sĩ Hàng Ma chúng ta. Ta trở thành chiến sĩ Hàng Ma được năm năm, trong thời gian đó luôn cố gắng khổ luyện, dần dần phát hiện hóa ra trong chiến sĩ Hàng Ma cũng có sự phân chia mạnh yếu rất lớn.



- Còn có chuyện này sao?



Khải Lặc giả vờ kinh ngạc, trong lòng lại rất xem thường. Thực lực Khải Kỳ so với này Cách Lan cũng mạnh hơn rất nhiều. Chỉ có điều Càn Kình này hình như cũng là chiến sĩ Hàng Ma. Có thể khiến cháu trai ở trong trận quyết đấu ngày mai thắng đẹp nhất, Cách Lan nhân lúc đêm tối, đi tiêu hao một ít đấu khí của Càn Kình tất nhiên là được. Nếu có thể khiến hắn bị thương nặng mà không người nào phát hiện, đó là hay nhất!



- Đương nhiên.



Cách Lan kiêu ngạo ngửa đầu:



- Loại cường đại này ta đã hoàn toàn nắm giữ, đồng thời tự tin có thể giấu được bất kỳ kẻ nào. Cho nên ngươi cứ chờ tin tốt đi.



- Vậy thì tốt quá!



- Khải Lặc vỗ tay:



- Ta ở chỗ này cầu chúc ngài thành công. Ta đi trước tìm mọt nữ nhân tới chỗ này chờ ngài trở về ăn mừng.



- Một người sao?



Cách Lan theo thói quen phát ra một tiếng hừ lạnh xem thường, bàn tay liền giơ lên năm ngón nói:




- Năm! Chuẩn bị cho ta năm người.



- Năm người sao?



Khải Lặc giả vờ giật mình:



- Tối nay ngài phải chiến đấu với chiến sĩ Hàng Ma, thể lực không phải sẽ tiêu hao không ít...



- Yên tâm.



Cách Lan sãi chân đi ra khỏi gian phòng, từ xa truyền đến tiếng hừ lạnh xem thường:



- Một chiến sĩ Hàng Ma, ta còn không để ở trong mắt.



- Cửu bá...



Cửa sau của gian phòng sau mở ra. Khải Lặc quay đầu lại nhìn cháu trai Khải Kỳ đi vào gian phòng, trong lòng không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Người này trước đây thoạt nhìn yếu đuối, sau khi huyết mạch Lôi Báo thức tỉnh sơ cấp, toàn thân cũng thay đổi. Ngay cả mái tóc đã từng là màu vàng nhạt, bất tri bất giác đã biến thành màu nâu giống như bờm của dã thú. Thân hình gầy gò lại khiến người ta một loại cảm giác như ma thú nguy hiểm.



- Khải Kỳ, cháu đã đến rồi sao.



Khải Lặc vội vàng đứng lên, nhường chỗ cho người trẻ tuổi này, theo bản năng ngồi trên một cái ghế cách hắn xa một chút. Mặc dù là quan hệ thân thích, nhưng vẫn không muốn ở quá gần người thiếu niên này. Ngồi quá gần, chung quy khiến người ta có một loại cảm giác bị dã thú để mắt tới.



Khải Kỳ cầm ấm trà trên bàn lên, trực tiếp rót nước trà vào miệng hỏi:



- Cách Lan, phế vật kia đâu?



- Cách Lan?



Khải Lặc cười gượng chỉ vào một cửa phòng khác:



- Hắn vừa đi ra ngoài, có chút chuyện. Được rồi, sao cháu tới sớm như vậy? Không ở học viện thêm một lúc nữa? Hy vọng của Khải gia đều đặt ở trên người cháu. Không lâu sau sẽ trở thành tấm ván đầu tiên để bất kỳ học viện chiến sĩ nào tuyển chọn.



- Ở nơi này có gì khác chứ?



Khải Kỳ không quan tâm dựa vào lưng ghế, mắt không nhìn thẳng Khải Lặc nói:




- Nơi này có thể dạy ta cái gì? Chỉ có học viện cao cấp chân chính mới có thể khiến ta trở nên mạnh hơn. Nghe nói, ngày hôm nay phế vật Cách Lan kia khiêu khích Lôi Địch và thành chủ?



Khải Lặc có chút sững sờ, trong lòng thầm mắng không biết trong đám chiến sĩ mình dẫn theo, có người nào lại đầu phục Khải Kỳ. Loại chi tiết này cũng biết rõ ràng như vậy.



- Đúng vậy.



Khải Lặc gượng cười trả lời:



- Một vài chuyện nhỏ mà thôi. Mọi người đều là chiến sĩ Hàng Ma...



- Phi!



Khải Kỳ nhổ một bãi nước miếng xuống đất:



- Cách Lan cũng xứng là chiến sĩ Hàng Ma? Tên ngu xuẩn này! Lôi Địch, bây giờ ta cũng không dám trêu chọc, hắn dám đi trêu chọc! Chiến sĩ Hàng Ma hàng đầu, chính là bị đám ngu xuẩn như vậy cho hỏng.



Khải Lặc sợ hãi nhìn Khải Kỳ, không chỉ bởi vì hắn là người có khả năng thừa kế gia tộc sau này, quan trọng hơn trên người tản ra khí tức giống như dã thú, khiến người ta cảm giác quá mức nguy hiểm.



- Nghe bảo quyết đấu ngày mai cũng là chiến sĩ Hàng Ma?



Khải Kỳ tùy ý để hai chân lên bàn nhìn Cửu bá Khải Lặc nhát gan:



- Tên là gì? Bối cảnh gì? Bao nhiêu tuổi? Trở thành chiến sĩ Hàng Ma từ bao giờ?



- Là Càn Kình, không có bối cảnh gì, chưa tới mười chín tuổi. Thời gian trở thành chiến sĩ Hàng Ma...



- Càn Kình?



Khải Kỳ đang ngả người về phía sau, thoắt cái đã đứng phắt dậy, hai tay chống lên mặt bàn gần như tiến sát mặt Khải Lặc âm trầm hỏi:



- Là học viên của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan đã mất tích hai năm sao?



Khải Lặc theo bản năng gật đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Mình chưa từng nhắc tới tên Càn Kình ở trước mặt hắn, sao vừa nói tới tên, thái độ của hắn trở nên kỳ quái như thế?



- Được, tốt! Thật sự quá tốt! Không nghĩ tới là hắn! Càn Kình... Càn Kình!



Khải Kỳ âm độc cười, nắm đấm nặng nề đấm xuống mặt bàn, khiến ngọn đèn trên bàn chấn động nảy lên thật cao, cũng tạo thành một lỗ thủng trên mặt bàn rắn chắc.



Khải Lặc nghĩ không đúng, nhỏ giọng hỏi:



- Ngươi biết hắn?



- Biết, rất quen.



Khải Kỳ ngồi trở lại ghế, thân thể hơi ngả về phía sau nói:



- Hôm nay ta từng gặp hắn một lần ở học viện. Ta vốn còn muốn đợi tới lúc đi học sẽ gặp lại hắn, trực tiếp đánh hắn thành tàn phế. Dám đẩy ta? Tốt, ngày mai mượn quyết đấu, ta muốn giết hắn.