Sất Trá Phong Vân

Chương 190 : Ta không phải cố ý dọa các ngươi

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Lôi Địch thở dài. Chắc hẳn uống thuốc này cũng không thể chết người được. Trước hết cứ để Bích Lạc uống vào. Lát nữa ta điều chế lại sau. Xem ra Càn Kình còn quá trẻ, chưa tới mười chín tuổi đã trở thành cường giả Hàng Ma cửu chiến, có lẽ hắn có chút bị sai lầm, cho ràng mình có thực lực cường đại, nên phương diện điều chế phương thuốc cũng mạnh hơn người khác. Điều này cũng không tốt. Xem ra phải tìm thời gian giúp hắn sửa lại mới được. Trong khoảng thời gian này, hắn ngàn vạn lần không thể đánh mất chính mình.



Nước thuốc màu vàng được Bích Lạc uống vào. Lôi Địch xoay người nghiêm túc suy tính làm sao điều chế thuốc mới có thể phối hợp tốt nhất với chén thuốc vừa rồi.



- Sử dụng cỏ băng trúc, có thể rất nhanh loại bỏ hỏa khí...



Lôi Địch nhíu mày tự nói:



- Nếu như lại thêm một hàn thạch lựu...



- Vậy sẽ băng hỏa cùng trùng kích, đại chiến ở trong cơ thể nàng. Tuy rằng hỏa khí sẽ bị tiêu diệt, nhưng hàn khí cũng sẽ tổn hại tới thân thể. Thoạt nhìn hỏa khí bị tiêu trừ rất nhanh, nhưng đại chiến sẽ càng tổn thương tới thân thể người uống thuốc, đồng thời hàn khí di chuyển các nơi trong cơ thể, nếu như điều trị không tốt sẽ tạo thành di chứng. Đặc biệt thời điểm chạy trong tuyết, bệnh trạng sẽ được thể hiện ra.



Càn Kình bưng một chén thuốc màu xanh biếc đi vào linh đường, đáp trả lời tự hỏi của Lôi Địch.



- Vậy cũng phải. Sử dụng thu lộ quả.



Nữ thầy thuốc mở miệng nói:



- Nó có hàn tính ít, ôn hòa hơn...



- Hiệu quả quá chậm.



Càn Kình đưa chén thuốc cho La Thanh Thanh, xoay người lại nói:



- Vị dẫn thuốc chắc chắn là trái cây sắn, dược tính của nó không mang theo hàn tính, hút hơi nóng ra ngoài từng chút một, lại không tập trung ở một vị trí. Sau đó lại dùng thu lộ quả mới là tốt nhất.



- Trái cây sắn?



Lôi Địch cau mày:



- Vật kia gặp phải hỏa khí sẽ biến thành càng nóng hơn, căn bản không cách nào rút ra khỏi thân...



- Cho nên phải tăng thêm dược liệu khác, khiến thời điểm trái cây sắn đi qua cơ thể người, không đến mức tập trung vào cùng một vị trí, mà đi qua từng chỗ, lưu lại một đường rất nhỏ, khiến hỏa khí này phân tán mới là tốt nhất.



Càn Kình nhìn sắc mặt Bích Lạc dần dần hồng nhuận nói:



- Trong vòng mười phút, chắc nàng sẽ tỉnh lại. Đương nhiên, thân thể có thể còn có chút suy yếu. Nghỉ ngơi mấy ngày mới khỏe hẳn.




- Ta nói là thành chủ.



Lôi Địch sửa lại hỏi:



- Ta muốn nói, ngươi cảm thấy vị thành chủ có phải rất uy phong hay không?



- Đương nhiên.



Càn Kình không phủ nhận gật đầu:



- Ta chưa kịp thử cố gắng.



- Vậy ngươi nghĩ, ngươi mạnh hơn hay Tát Bác Ni mạnh hơn một chút?



Hai mắt Lôi Địch nhìn thẳng vào Càn Kình nghiêm túc hỏi:



- Thực sự chiến đấu sinh tử.



Càn Kình không chút nghĩ ngợi đáp:



- Ta có thể đồng thời chém hai Tát Bác Ni, vẫn còn dư sức.



Lôi Địch khẽ cười, dùng một ngón tay chỉ vào mình:



- Vậy ngươi cảm thấy ngươi so với ta thế nào?



- Quả đấm của ngài, không cần vũ khí, đánh hai ta chỉ sợ vẫn có dư sức.



Càn Kình nhớ tới ngày hôm qua, trong nháy mắt khi bị đối phương thử đấu khiếu trong cơ thể, cảm giác giống như thời điểm mình còn là Hàng Ma thất chiến đối mặt với nhện Nguyệt Ma Hoa.



- Vậy tại sao ta là người bảo vệ, hắn là thành chủ?



Càn Kình trầm ngâm suy nghĩ. Trước đây, hắn chưa từng nghĩ qua về vấn đề này, hôm nay lại không cách nào trả lời được.



Cho tới bây giờ Hoàng triều Chân Sách đều lấy chiến lập quố. Trên lý thuyết mà nói, thực lực thành chủ từ chắc là mạnh nhất mới đúng! Về phần phương diện hành chính, kinh tế, có quan văn phía dưới làm, căn bản không cần mọi chuyện đều phải do thành chủ tự mình làm.