Sất Trá Phong Vân

Chương 196 : Hiệu trưởng?

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Nàng đi tới bên cạnh La Thanh Thanh thản nhiên nói:



- Ở đây không an toàn, trước ở tạm chỗ ta đã.



Càn Kình đi vào cửa viện nghe nàng nói như thế, liền sửng sốt. Hắn vốn định nói với Lôi Địch một chút về chuyện này. Nhưng không nghĩ tới nữ nhân này bình thường không nói nhiều, không ngờ lại nói lời này ra trước, hơn nữa gần như cưỡng ép, trực tiếp lôi La Thanh Thanh đi về phía hậu viện thu dọn đồ đạc, căn bản không cho nàng có cơ hội đưa ra ý kiến phản đối.



- Có một nữ nhân như vậy giúp ngươi an bài hậu phương không tồi chứ?



Vẻ mặt Lôi Địch kiêu ngạo tự hào đứng ở bên cạnh Càn Kình nói:



- Chuyện trong nhà, ngươi nghĩ đến, nàng đã nghĩ tới trước ngươi, đồng thời đi làm, có thể giúp ngươi giảm bớt không ít chuyện phiền phức.



Nhìn hai mỹ nhân rời đi, Càn Kình ít nhiều có chút đau đầu. Pháp luật hoàng triều Chân Sách không cấm cưới nhiều, nhưng sau này làm sao đối mặt với Hải Thanh Nhi đã đứng cô độc trên đường dưới ánh trăng nói sẽ chờ đợi mình?



- Về chuyện đi nghiệp đoàn chiến sĩ ở Vĩnh Lưu Thành, tỉnh Vĩnh Lưu, ngươi suy tính như thế nào?



Lôi Địch cắt đứt sự trầm tư của Càn Kình, lại nhắc tới chuyện đã nói trước đó.



- Đi! Vì sao không đi?



Càn Kình nhún vai một cái ngửa đầu nhìn về phía mặt trăng sáng vừa lên cao:



- Vì sau này trở thành thành chủ cũng phải đi! Lại nói, La mập còn ở trên nhìn ta, xem ta oai phong một cõi thế nào.



Đêm khuya, Áo Khắc Lan dường như trở lại yên tĩnh như buổi tối ngày xưa. Sau khi mọi người tham gia lễ tang La Lâm xong, rời khỏi cũng không trở về nhà, mà túm năm tụm ba tập trung một chỗ, thảo luận những điều ẩn phía sau chuyện ngày hôm nay.



Người có quan hệ còn đi tới chỗ tướng quân thủ thành Trương Mộc Bạch, muốn thám thính một vài chuyện. Vì sao bình thường hội trưởng thương hội cho dù nhìn thấy thành chủ đều tỏ ra sĩ diện, ngày hôm nay tốc độ tiến vào linh đường lại nhanh hơn cả cha ruột chết?



Trương Mộc Bạch đối mặt với bất kỳ người nào đến hỏi, đều lắc đầu câm miệng không nói gì về vấn đề này. Càn Kình làm việc hung ác như vậy, nếu như giúp hắn tuyên dương ra ngoài, ai biết vị hung thần này có thể cầm đao xông tới cửa hay không.



Giết chết tướng lĩnh quốc gia là vi phạm luật pháp hoàng triều Chân Sách! Nhưng Càn Kình thật sự sợ pháp luật sao? Ngay cả Khải gia vì lợi ích cũng dám không để ý tới pháp luật hoàng triều Chân Sách. Nhưng hung thần Càn Kình này lại dám chém cả người của Khải gia.
- Nói thẳng với ngươi vậy!



La Đức nâng cao khuôn mặt không tính là anh tuấn, ánh mắt như có lửa nhìn Càn Kình nói:



- Ta vốn định cho ngươi lưu ban một năm. Hiện tại xem ra... sợ rằng không còn kịp nữa. Lần này học viên các ngươi là một nhóm có thực lực tổng hợp mạnh nhất trong gần mười năm trở lại đây. Bây giờ Khải Kỳ trở về nhà... Như vậy...



- Thiếu người phải không?



Càn Kình gật đầu:



- Ta đã hiểu. Nếu như lão sư không ngại, tính ta là một người cũng được.



Trong ánh mắt La Đức nhìn về phía Càn Kình có chút xấu hổ. Lần này thật sự là cơ hội tốt. Nếu như bỏ qua, như vậy sau này cho dù thực lực cá nhân của Càn Kình còn có thể vượt qua Đạt Khắc, cũng không cách nào tham gia toàn bộ quá trình của cuộc thi toàn quốc.



- Như vậy chỉ còn thiếu một học viên ma pháp...



La Đức trầm tư suy nghĩ, tay chống cằm:



- Khải Lặc đi, Khải Kỳ cũng đi. Chắc chẳn Khải Lặc sẽ dẫn theo học viên ma pháp do hắn đáp ứng mời chào đi cùng... Xem ra còn phải tìm lão sư hệ ma pháp thương lượng một chút, xem ai có thể thế thân...



- Lão sư.



Càn Kình kéo một cái ghế qua ngồi xuống nói:



- Không bằng, tìm Bích Lạc thử xem?



- Bích Lạc? Học viên ma pháp tệ nhất trong lịch sử học viện sao?



Đầu La Đức liên tục lắc, vẻ mặt thấu hiểu nhìn Càn Kình.