Sất Trá Phong Vân

Chương 204 : Ta là đánh nước tương

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Loại chuyện như vậy treo ngược lên đánh một trận, sau đó phân đến trong đội cảm tử cũng không quá đáng! Không ngờ chỉ giam giữ hắn mười ngày?



- Được.



Càn Kình gật đầu. Trước khi ra tay hắn đã nghĩ sẽ bị xử phạt, chỉ là không nghĩ tới sự phạt lại nhẹ hơn so với sự tưởng tượng của hắn.



Tướng quân vừa nhìn về phía đám binh sĩ, ngón tay chỉ về phía những học viên khác của học viện Áo Khắc Lan:



- Bọn họ có tham gia đánh nhau không?



- Không!



Các binh sĩ đồng loạt cao giọng hô. Đối với hành động của Càn Kình vừa rồi mọi người xem chỉ cảm thấy sảng khoái, lúc này tất nhiên sẽ đứng về phía hắn.



- Chúng ta...



Càn Kình quay lại nhìn học viên Áo Khắc Lan đứng ra muốn nói gì đó, khoát tay áo:



- Được rồi. Chúng ta tới để mở mang kiến thức về chiến trường, không phải tới chơi trò đánh nhau rồi bị bắt giam. Chiếu cố tốt cho Đạt Khắc, chiếu cố tốt bản thân. Ta nghỉ ngơi mười ngày cũng tốt.



- Đoạn Phong Bất Nhị!



Tướng quân bước tới hai bước nắm lấy phía sau áo Đoạn Phong Bất Nhị hỏi:



- Ngươi muốn đi đâu vậy?



- Ta sao?



Đoạn Phong Bất Nhị chớp đôi mắt còn sáng hơn sao của hắn, trên mặt lộ vẻ mờ mịt và nghi hoặc:



- Tướng quân, ta chỉ đi ngang qua thôi. Lão sư bảo ta xem bên ngoài có nước tương bán hay không. Ta chỉ là đánh nước tương thôi.



- Phải không?



Tướng quân không nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, mà nhìn về phía các binh sĩ hỏi:



- Vừa rồi hắn có tham gia náo nhiệt không?
- Ta nói này người của Áo Khắc Lan.



Đoạn Phong Bất Nhị ngồi ở trước chấn song sắt, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn Càn Kình:



- Cảm ơn.



Cảm ơn?



Càn Kình sửng sốt một chút. Lời cảm ơn này nói ra có kỳ quái. Hình như mình chưa từng làm gì giúp hắn?



- Kỳ thực, ngày hôm qua ta nhìn thấy bọn họ đã muốn động thủ.



Đoạn Phong Bất Nhị lại nhún vai, thở dài, còn không dừng lắc đầu:



- Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Đức Kiệt, trong cuộc thi lớn hàng năm đều gây chuyện. Không thiếu học viện đã chịu thiệt vì bọn họ. Đáng tiếc, ta vẫn không có lý do gì để động thủ. Ngày hôm nay vẫn phải cám ơn các ngươi đã cho ta điều kiện để ra tay.



Càn Kình ngạc nhiên. Hắn vốn đang cảm thấy kỳ quái tại sao người này lại xông vào chiến đoàn, hóa ra hắn đã sớm nín nhịn đầy một bụng muốn động thủ tìm phiền phức cho người ta.



- Đáng tiếc!



Đoạn Phong Bất Nhị lại thở dài một tiếng:



- Chỉ có điều còn chưa đã nghiện! Phần lớn bọn họ đều bị ngươi đánh.



Càn Kình điều chỉnh tư thế ngồi một chút, trong lòng nói đánh người còn nói là chưa đã nghiện. Vậy nếu để đám học viên trong học viện Áo Đức Kiệt vừa bị đánh nghe được, sẽ có phản ứng thế nào?



- Ta nói này, bạn thân.



Đoạn Phong Bất Nhị lại hoạt động phía dưới mông, cố gắng tới gần Càn Kình thêm một chút nữa, phát huy đầy đủ tinh thần buôn chuyện của. Ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải lắc lư qua lại:



- Có thuốc hay không? Ta thấy chất lượng quần áo ngươi không tồi. Có thuốc không?



Càn Kình kinh ngạc nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, vô thức sờ lên y phục trên người. Đây là y phục do La Thanh Thanh tìm người làm giúp. Không ngờ nhãn lực của hắn cũng không tệ lắm.



Thoáng tự hỏi một chút, Càn Kình sờ tay vào trong ngực lấy từ trong đấu giới ra một gói thuốc.