Sất Trá Phong Vân

Chương 211 : Không! Một con mèo nhỏ

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Xem ra sau này tiểu tử này tất nhiên có thể giống như ca ca của hắn, tiến vào trong chiến đường! Tương lai trong quân lại xuất hiện một chiến sĩ vĩ đại không phải là chiến sĩ Huyết Mạch!



Thân hình Phần Đồ Cuồng Ca giống như một con mãnh hổ giành tấn công trước. Tay trái đặt ở bên hông chưa phát ra, nhưng có thể phòng ngự lại có thể đột kích. Tay phải đã lao tới muốn nắm lấy yết hầu Càn Kình.



Thú đấu kỹ, hổ hình!



Đấu lực của Phần Đồ Cuồng Ca bừng bừng phấn chấn. Đấu mạch chấn động phối hợp với hơi thở trong lồng ngực, phát ra tiếng động giống như tiếng mãnh hổ ngửa mặt lên trời rít gào. Khi luyện tới giai đoạn, xương tủy gần như trở thành thú hình, đây không chỉ là đấu khí hung mãnh, hơn nữa ngay cả đấu kỹ cũng được luyện rất sâu. Đây là sự phát triển theo hai hướng song song. Cho dù gặp phải người vùi đầu tu luyện đấu khí đến Hàng Ma tứ chiến, cũng không thể đỡ nổi một đòn của hắn. Khi chiến đấu ngoại trừ lực lượng ra, kỹ năng cũng rất quan trọng!



Dang tiếng của thế gia Phần Đồ chính là dùng máu tươi để viết lên, cũng không phải là danh tiếng suông!



Trong đáy mắt Càn Kình rất nhanh lóe ra sự tán thưởng. Có thể trong lúc so tài, phát ra mùi của sinh tử. Có chút thú vị! Chỉ tiếc, tuy rằng khí thế nhìn như sung túc, nhưng không có cảm giác của hổ hoang dã chân chính! Tâm tư thoáng động, trong nháy mắt Đấu Khí Phong Vân Hàng Ma tam chiến trải rộng hai chân.



Vuốt hổ đưa tới, Càn Kình cảm giác được da cổ dường như đã bị chạm vào. Trong lúc đó, cổ chân đột nhiên chuyển động. Trên thân thể tất cả đốt xương cũng chuyển động, thân thể lắc một cái tới bên cạnh Phần Đồ Cuồng Ca. Đó chính là Vạn Ảnh hắn đã khổ luyện trong vòng hai năm. Tay phải hóa thành con dao cắt về phía gáy Phần Đồ Cuồng Ca.



- Không tốt!



Da đầu Phần Đồ Cuồng Ca chợt cảm thấy tê dại. Phía sau lưng cảm giác bị uy hiếp. Mục tiêu của vuốt hổ lại không có! Hắn vội vàng muốn cúi đầu...



- Không còn kịp nữa...



Giọng nói của Càn Kình đã vang lên bên tai Phần Đồ Cuồng Ca. Sau gáy hắn lập tức có một con dao kề sát, hai chân lảo đảo về phía trước vài bước, không cách nào dừng lại được. Cảm giác đau xót vọt vào đại não. Thế giới trước mắt đột nhiên biến thành mơ hồ. Âm thanh xung quanh cũng càng lúc càng xa... Tất cả hình như trở nên chậm lại.




- Được! Vì vinh quang của chiến sĩ, ta không thể không tiếp nhận sự khiêu chiến!



Đoạn Phong Bất Nhị ưỡn thẳng lưng. Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, hắn đột nhiên nhanh chóng khom lưng, hai tay ôm bụng hô to một tiếng:



- Ôi! Ta đau bụng. Đau quá đau quá. Đau chết mất... Ôi! Không được không được...



- Càn Kình, ta đau bụng dữ dội. Chúng ta hẹn ngày khác tái chiến!



Đoạn Phong Bất Nhị bỏ lại một câu nói, tốc độ xoay người bỏ chạy khỏi đó thật giống như một con báo, hoàn toàn không nhìn ra có chút dấu hiệu đau bụng nào. Trong chớp mắt, hắn đã biến mất ở phía sau lều trại.



Mọi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, lúc này mới phản ứng được. Tên tiểu tử này đối mặt với sự khiêu chiến của Càn Kình, không ngờ không biết xấu hổ bỏ trốn! Cái gì mà vinh quang và kiêu ngạo của chiến sĩ, ở trong mắt hắn đều là rắm!



Càn Kình bất đắc dĩ mỉm cười. Cúi đầu nhìn cổ chân vừa chuyển động. Hai năm qua hắn luyện Vạn Ảnh vẫn chưa xong. Vừa nãy, hắn sáng tạo đơn giản hoá Vạn Ảnh, sử dụng ra mặc dù không có phong cách của Vạn Ảnh hoàn chỉnh, nhưng vẫn khiêm tốn làm được chút chuyện.



La Đức cuối cùng đã bớt khiếp sợ. Hắn trực tiếp xông lên lôi đài, ôm chặt lấy Càn Kình nói:



- Tiểu tử! Ngươi được lắm! Ngươi có biết ngươi vừa làm chuyện gì hay không? Ngươi đã đánh bại Phần Đồ Cuồng Ca! Phần Đồ Cuồng Ca! Hắn chính là con cháu của thế gia Phần Đồ!



La Đức không thể trấn tĩnh được nữa. Từ trước tới nay, thế gia Phần Đồ vẫn là thần tượng trong lòng những người không phải là chiến sĩ Huyết Mạch. Mỗi thời đại, bọn họ đều là tinh anh trong các tinh anh.