Sất Trá Phong Vân

Chương 220 : Giả vờ là kỹ thuật sống

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Bởi vậy hắn là đeo bên hông một túi tên, cầm theo Đấu Binh Xạ Nguyệt Cung được rèn từ sắt tinh, tiếp đó trở về trong đội ngũ.



Đám lính đánh thuê không mấy chú ý tới Càn Kình và cây cung của hắn. Cho tới bây giờ chiến sĩ đều dùng các loại vũ khí cận chiến như đao thương kiếm. Trừ phi ngươi là xạ thủ của thế gia huyết mạch Nghệ Vũ, nếu không cho tới bây giờ địa vị của cung tiễn thủ cũng không cao lắm. Cho dù trong tay cầm cung có vẻ ngoài đặc biệt đẹp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là... hàng nhái!



Có vài con cháu của các quan lớn quý tộc thực lực không mạnh, lại muốn thể hiện sự nổi bật của mình, đều chế tạo ra một vài vũ khí có bề ngoài rất đẹp, thoạt nhìn dường như chế tạo hoàn mỹ, dường như có lực rất mạnh, lại tệ không thể tả.



Có nhu cầu, dĩ nhiên là sẽ có chợ. Thuật rèn sắt ảo cũng rất nổi tiếng ở các thành thị hoàng triều. Từng vũ khí thoạt nhìn giống như Đấu Binh, nhưng tác dụng thực sự sợ là bắn chim cũng không chết.



Lực chú ý của đám lính đánh thuê vẫn đặt ở trên người Phần Đồ Cuồng Ca. Chiến sĩ mới chừng ấy tuổi lại không phải là chiến sĩ Huyết Mạch nhưng đạt tới thực lực chiến sĩ Hàng Ma, đủ để thu hút ánh mắt của bất kỳ người nào. Sau này nói không chừng còn có cơ hội gặp lại. Trước hết cứ sớm tạo mối quan hệ cũng tốt.



Trên vai Đoạn Phong Bất Nhị vác một trường thương dài hai trượng, nghênh ngang không coi ai ra gì đi về phía trước. Hai cánh tay hắn gác ở hai bên thân thương, khiến trường thương bị kéo cong xuống, thể hiện thân thương có độ co dãn không tồi. Mũi thương dưới ở ánh nắng chiếu xuống, ánh lên chút hàn quang.



Đám lính đánh thuê cũng không quá lưu ý tới Đoạn Phong Bất Nhị và cây trường thương của hắn. Một cây trường thương bằng gỗ Bạch Lạp tuy rằng không tồi, nhưng không tính là một cây thương thật sự tốt.



Càn Kình xem xét liếc mắt nhìn mũi thương Đoạn Phong Bất Nhị, đáy mắt lộ ra mấy phần tán dương. Không ngờ là mũi thương cấp Đấu Binh, đặt ở trên một thân thương bằng gỗ Bạch Lạp, quả thật có ý muốn che giấu.



Ba gã Thiên Phu trưởng dẫn người đi kiểm tra xong, báo cáo không phát hiện có hàng cấm gì. Phong tướng quân vung tay lên cho phép thương đội đi qua.



Ba người Càn Kình cầm vũ khí của mình đi vào trong đội ngũ, cũng học những người lính đánh thuê kia không ngừng quan sát xung quanh.




Càn Kình từng xem qua phần giới thiệu về đám cường đạo trong sách, biết có cường đạo dùng người để tra xét, còn lại là sử dụng động vật. Ví dụ như hùng ưng, chim én, thậm chí là thỏ chạy nhảy trên mặt đất.



Chỉ có điều, thỏ là món ăn thôn dã. Bình thường, lính đánh thuê trong thương đội vừa phát hiện, lập tức dùng một mũi tên bắn chết làm thịt ăn. Cho nên đám sơn tặc vì tránh cho thỏ mình khổ cực huấn luyện suốt nửa năm, biến thành bữa ăn cho đám lính đánh thuê nên rất ít khi sử dụng loại động vật như thỏ để dò xét.



Chim ưng là một loại thủ đoạn tra xét thường sử dụng hiện nay của đám sơn tặc thậm chí là quân đội.



Vèo vèo.



Hai mũi tên rời khỏi dây cung phóng lên cao. Tốc độ mũi tên bay lên cực nhanh, nhưng khoảng cách càng cao, tốc độ lại càng chậm. Con chim ưng trên bầu trời hơi chao cánh một cái, thân thể nghiêng sang một bên sử dụng móng vuốt cắp lấy mũi tên.



Nó ở trên không trung ngửa đầu kêu to vài tiếng, giống như đùa cợt bay một vòng xung quanh phía trên đầu mọi người, tiếp đó ném mũi tên về phía mặt đất.



- Phì! Ngay cả chim ưng cũng bắn không tới, như vậy cũng gọi là lính đánh thuê sao?



Ái Bích Giai cười nhạt quét mắt nhìn mấy người lính đánh thuê cầm cung:



- Còn không biết xấu hổ nhận phí lính đánh thuê?