Sất Trá Phong Vân

Chương 251 : Gặp lại Hắc Phong

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Vẻ mặt có sự ưu thương hiếm thấy. Hắn đưa tay sờ thỏi vàng trong ngực, lại lắc đầu thở dài:



- Ai, xem ra không còn cơ hội nhận được vàng thỏi nữa rồi. Hắc Phong có tiếng là đoàn mã tặc không để lại bất kỳ người sống nào.



Hắc Phong!



Càn Kình ngồi trên xe ngựa, nhìn thấy gần mười thành viên của đoàn mã tặc Hắc Phong rất nhanh đã tới gần h, lông mày nhíu lại có phần bất ngờ và nghi hoặc. Không ngờ những người này là tiểu đội của Hoa Viêm Bất Kiến kia!



Nhuyễn giáp màu đen dưới cơn mưa to, càng dán sát thân thể nóng bỏng không các nào so sánh được của Cổ Nguyệt Gia Anh. Đôi chân thon dài kẹp chặt hai bên chiến mã, trên mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ kim loại màu đen.



Chiến mã dừng lại, nôn nóng đảo quanh trên mặt đất, bắn lên vô số nước bùn.



Sau chiếc mặt nạ kim loại màu đen, Hoa Viêm Bất Kiến, đôi mắt tuyệt đẹp hiện lên ý cười. Nàng thân thiện nói:



- Ai da, trùng hợp như vậy sao? Chúng ta lại gặp mặt.



Càn Kình ngồi trên xe ngựa, trong tay nắm dây cương lẳng lặng nhìn Hoa Viêm Bất Kiến, âm thầm tự hỏi những người này hẳn không phải trùng hợp đi qua đây. Tuy vương triều Lộ Tây Pháp không phái quân đội tiến vào nơi tái ngoại hỗn loạn này để thảo phạt đoàn mã tặc Hắc Phong, nhưng tuyệt đối sẽ không để yên cho đám mã tặc dám tới gần biên giới đế quốc.



- Ta nghe nói, Ám Bộ chết một Ám Bộ nhị tinh, còn có ba thành viên Ám Bộ, có phải do các ngươi làm hay không?



Giọng nói thanh thúy của Hoa Viêm Bất Kiến lẫn trong tiếng mưa lớn, vẫn rất rõ ràng:



- Những người khác đâu? Bị thương sao? Ta nghe nói, có Ám Bộ thăm dò hiện trường, nói người tập kích Ám Bộ hẳn cũng bị thương nặng.



Càn Kình lại càng nhận thức sâu hơn về Ám Bộ. Ban đầu hắn cho rằng thành viên của bọn họ bị người giết chết, nội bộ sẽ xem đó là một chuyện rất mất mặt, sẽ che giấu chứ không tuyên truyền ra ngoài, phái ra thành viên đuổi bắt mà thôi. Thật không nghĩ tới bọn họ không ngờ không e dè truyền chuyện này ra ngoài, thực sự hoàn toàn chỉ theo đuổi, hoàn toàn bỏ qua e ngại đối với mặt mũi tổ chức đặc biệt của Ma tộc.



- Biết không? Ám Bộ đưa ra giá rất cao, muốn mua đầu kẻ tập kích.



Bàn tay trắng nõn của Hoa Viêm Bất Kiến đưa tay lên chiếc mặt nạ kim loại, che miệng vừa cười vừa nói:



- Hiện tại rất nhiều mã tặc đều ở đây truy tìm kẻ tập kích. Ta vừa nghĩ, đã cảm thấy chắc hẳn do các ngươi làm, cho nên cố ý dẫn người ở chỗ này chờ các ngươi.



- Sau đó thì sao?




Lần đầu tiên Càn Kình có chút rầu rĩ. Hiện tại đấu giới chỉ có thể chứa vật chết. Nếu ném bọn họ vào, Ma tộc không giết chết bọn họ, ngược lại người chết trong tay mình. Nhưng bây giờ dẫn theo bọn họ sợ rằng thật sự không có cách nào rời khỏi nơi hỗn loạn này. Nếu như chỉ có một mình, dựa vào kinh nghiệm sống ở sơn cốc Tứ Quý, kinh nghiệm sinh tồn trong dãy núi phía tây ở thế giới vô tận hắn vẫn nắm chắc cơ hội rời khỏi đây.



- Có tin ta không?



Hoa Viêm Bất Kiến đột nhiên nghiêm túc hỏi một tiếng:



- Có dám đi theo ta hay không?



Càn Kình nở nụ cười. Tổ chức Ma tộc Ám Bộ từ trước tới bây giờ vẫn có thù nhất định phải báo. Lần này bị giết chết ba gã thành viên Ám Bộ không nói, còn kèm thêm tính mạng một Ám Bộ nhị tinh. Bị bọn họ bắt được kết quả cuối cùng thê thảm tới mức nào, sợ rằng đã vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường!



Hiện nay thoạt nhìn biện pháp duy nhất để ba người sau lưng mình bình an rời khỏi, cũng chỉ có thể theo nữ nhân Hoa Viêm Bất Kiến này đánh cược một lần!



Nếu không...



Càn Kình bĩu môi nhìn đống rơm rạ phía sau xe ngựa.



Muốn ba người này bình an rời khỏi đây, thực sự quá khó khăn.



- Đi có gì không dám.



Càn Kình đánh xe ngựa đi về phía Hoa Viêm Bất Kiến nói:



- Chỉ có điều, ta thật sự không nghĩ ra, tại sao nàng lại muốn giúp ta.



- Tiểu tử, ta không phải mới vừa nói... Ôi! Đội trưởng, chúng ta bị đội trưởng tát bay mất một cái răng...



- Cái răng cửa này của ngươi là răng giả...



Hoa Viêm Bất Kiến thu hồi cái roi ngựa thản nhiên nói:



- Miệng ngươi chẳng có một cái răng nào là thật, bay thì thôi có sao đâu.