Sất Trá Phong Vân

Chương 277 : Trọng bảo của di tích!

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Càn Kình cau mày lại khom lưng quan sát tìm kiếm xung quanh thản nhiên nói:



- Chừng mười người? Vậy bất luận là tìm ta, hay tìm Ám Bộ, khả năng gặp được rất nhỏ.



….



- Tái ngoại quá lớn! Khả năng gặp quá nhỏ.



Lôi Địch đứng trong màn mưa lớn ở tái ngoại, thanh kiếm Thiên Lô trong tay nhỏ xuống những giọt mưa trong suốt, hơi ngẩng đầu nhìn vào phía xa trong màn mưa, giọng nói có phần mệt mỏi:



- Tiểu tử Càn Kình này rốt cuộc trốn đi đâu?



Trong màn mưa, mấy bóng người từ các hướng khác nhau nhanh chóng chạy đến trước mặt Lôi Địch, tay nắm lại đặt ở vị trí trái tim:



- Đại nhân, không có tìm được!



Lôi Địch thở dài:



- Chờ những người khác vậy.



Trong màn mưa, mấy bóng người khác lại lần lượt xuất hiện.



Lôi Địch nhìn chiến sĩ chạy đến trước người mở miệng hỏi:



- Đã tìm được chưa?








Tiểu tử này là Man tộc sao?



Hoa Viêm Bất Kiến cẩn thận quan sát Càn Kình, trên mặt cũng không xuất hiện hoa văn quái dị của Man tộc này, chỉ có gân xanh trên trán nổi đầy.



Cơ bắp toàn thân Càn Kình căng ra phát lực, trong lòng âm thầm tính toán lực lượng sử dụng lần này, sợ rằng thật sự phải tới khoảng hai ngàn năm trăm cân. Nếu như không phải thường ngày được đại thúc Bố Lai Khắc rèn luyện và ngâm mình trong hồ kỳ quái tại sơn cốc Tứ Quý hai năm, sợ rằng thật sự không chắc có thể rút nó ra được.



Thanh kiếm đá từ từ rút ra khỏi mặt đất. Càn Kình xoay người ôm thạch kiếm đi tới hai bước, hai tay dùng sức ném nó xuống mặt đất.



Ầm!



Thanh kiếm đá và mặt đất oán hận va vào nhau. Trên thân kiếm xuất hiện những vết nứt.



Càn Kình tiến lên dùng sức đá một cước vào vết nứt trên thân kiếm. Thanh kiếm đá kêu lên răng rắc, vỡ ra, biến thành hơn mười miếng đá vụn.



Leng keng. . .



Trong di tích yên tĩnh vang lên tiếng kim loại trong trẻo.



Hoa Viêm Bất Kiến kinh ngạc nhìn thanh kiếm đá sau khi vỡ ra, từ bên trong lăn ra một kim loại có dạng nửa vòng tròn. Nàng lại ngây người nhìn Càn Kình. Điều này thực sự quá thần kỳ!



Một thanh kiếm đá cũng không có chỗ nào chướng mắt, cũng không có gì đặc biệt. Cho dù ai đi qua cũng sẽ không lưu ý tới nó. Không nghĩ tới Càn Kình sử dụng man lực rút nó ra, lại ném xuống mặt đất, đồng thời phát hiện ở trong đó có một khối kim loại hình nửa vòng tròn.



- Không ngờ ở đây thật sự có đồ.



Hai tay Càn Kình phủi bụi trên người, sau đó hắn ngồi xổm xuống khẽ cười nhặt miếng kim loại lên.