Sất Trá Phong Vân

Chương 297 : Giết trở về (thượng)!

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Càn Kình giục ngựa chạy tới trước, để lại Lôi Uy căm hạn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Càn Kình. Lôi Uy không thể hiểu tại sao một kẻ hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch lại có thái độ đó với Chiến Sĩ huyết mạch. Trông như địa vị hai bên ngang hàng chứ không phải phụ thuộc Chiến Sĩ huyết mạch.



- Càn Kình kêu ta thu tiền giúp, ba con ngựa là ba trăm kim tệ, đa tạ.



Đoạn Phong Bất Nhị nhận miếng vàng, quất tuấn mã chạy nhanh.



Đoạn Phong Bất Nhị hét lên:



- Chiến hữu, chờ ta một chút.



Lôi Uy ngồi ở trên ngựa oán hận trừng bóng lưng Càn Kình, hai tay siết cương ngựa kêu răng rắc.



- Thiếu gia...



- Phế vật!



Lôi Uy trừng hai hộ vể, nhỏ giọng mắng:



- Các ngươi liên lạc cái thứ mã tặc gì vậy?



Hai hộ vệ nhìn nhau, im lặng. Vốn mọi thứ thiết kế rất tốt, ai ngờ đụng phải bốn Chiến Sĩ trẻ tuổi? Trong dó còn có ba là Chiến Sĩ Hàng Ma.



- Hận quá!



Lôi Uy ngửa đầu thở dài, mắt chớp lóe tia độc ác nhìn chằm chằm lưng Càn Kình.



Lôi Uy nói:



- Chỉ kém một chút, chờ mã tặc bắt Tống Ngân Hà rồi ta đánh lui mã tặc là hai cô nương kia chỉ có thể cầu ta cứu người, đến lúc đó ta muốn làm gì chẳng được? Bốn tên khốn kiếp...



Bởi vì Tống Ngân Hà bị thương không chịu nổi xóc nảy mạnh, đoàn người không thể chạy nhanh mà chậm rãi cưỡi ngựa. Trước khi mặt trời khuất núi đám người đi vào một cánh rừng nhỏ, tính thời gian thì có lẽ chạy suốt đêm sẽ tới Chân Sách hoàng triều. Nhưng thân thể Tống Ngân Hà không chịu nổi đến lúc đó.




Một đêm bình an, mọi người ăn sáng xong vội vàng chạy đi. Nguẫ nhiên sẽ gặp mã tặc, chỉ hỏi vài câu chứ không công kích cướp bóc, trấn lột vài kim tệ rồi thôi.



Dù sao mã tặc không cuồng giết người, có thể cướp bóc vật tư sịnh hoạt là đủ giết, giết đến cùng chỉ có Hắc Phong mới làm.



- Đằng trước chính là thổ bảo.



Càn Kình nhìn yếu tắc nhỏ cuối chân trời, thở dài một hơi. May mắn trên đường đi không gặp nguy hiểm lớn gì.



Lôi Uy ngồi trên lưng ngựa, khó hiểu nhìn lưng Càn Kình. Tại sao người này cứ khăng khăng đi đến thổ bảo yếu tắc một nơi nhỏ bé?



Mọi người đi tới trước một đoạn đường, cửa thổ bảo yếu tắc bỗng mở ra. Một trinh sát cưỡi chiến mã dấy lên bụi đất chạy nhanh tới.



- Ngươi... Các ngươi...



Trinh sát trên lưng chiến mã ánh mắt lóe tia ngạc nhiên, khó tin, ngơ ngác nhìn Càn Kình.



Trinh sát lắp bắp:



- Các ngươi còn sống...



Càn Kình cưỡi ngựa, lúng túng gãi đầu. Đi ra nhiều ngày, Càn Kình không có cách nào truyền tin tức trở về, thêm vào Ám bộ truy nã, vân vân và vân vân. Sợ là người thổ bảo yếu tắc tưởng Càn Kình chết rồi.



- Tốt quá, tốt quá!



Trinh sát quay đầu ngựa vội vàng chạy nhanh, hét lên:



- Mau đi, mau đi, tướng quân rất lo cho các ngươi!



Lôi Uy ngạc nhiên, khó hiểu nhìn đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc. Không lẽ tướng quân nơi này là thân thích của một trong bốn người? Vậy thì sao? Chrilà tướng thủ thổ bảo yếu tắc nho nhỏ, so với Lôi gia chúng ta cách biệt quá xa! Tám thế lực Vĩnh Lưu thành, trừ Hồng Lưu Chiến Bảo suy đồi ra có thế lực nào không đáng gờm?