Sất Trá Phong Vân
Chương 30 : Suối nước nóng thần kỳ
Ngày đăng: 21:41 20/04/20
Càn Kình nhất thời cảm giác nước nóng lưu chuyển xung quanh thân thể. Thân thể hắn đang uể oải, được những dòng nước nóng này thấm vào người, làm giảm bớt.
- Thoải mái!
Càn Kình nhắm mắt lại phát ra một tiếng rên rỉ. Trước đây hắn không phải chưa từng tắm trong suối nước nóng. Nhưng hắn lại chưa từng tắm suối nước nóng lại có cảm giác thoải mái như vậy. Trong thời gian ngắn ngủi, cảm giác mệt nhọc trên người lại được suối nước nóng dội sạch.
- Quá thần kỳ?
Càn Kình giơ hai cánh tay lên, mở bàn tay ra. Trong thời gian ngắn ngủi, cảm giác đau nhức trong cơ bắp đã hoàn toàn biến mất. Hắn cúi đầu nhìn nước suối xung quanh, chẳng biết từ lúc nào đã trở nên đục ngầu.
- Không mệt nữa?
Giọng nói khàn khàn của Bố Lai Khắc từ phía tiền viện vang lên:
- Không mệt, đi ra rèn sắt đi.
Càn Kình nhảy ra khỏi suối nước nóng, tùy tiện lau qua thân thể một chút, mặc quần áo vào. Trên mặt hắn vẫn lộ vẻ kinh ngạc liên tục quay đầu lại nhìn suối nước nóng thần kỳ, sau đó đi trở về tiền viện.
- Đó...
Bố Lai Khắc phá vỡ sự trầm mặc:
- Đó là suối nước nóng giảm bớt mệt mỏi. Ngươi có thể sử dụng miễn phí ba lần. Sau ba lần nước trong suối nước nóng sẽ biến thành màu xanh lá cây, mất đi công hiệu giải trừ mệt mỏi. Muốn nó khôi phục lại công hiệu, ngươi cần phải có tiền, tới chỗ cửa hàng thuốc thần bí mua thuốc bột, rắc vào trong đó.
- Kiếm tiền?
Càn Kình nhìn ra ngoài cửa nhà. Trong thôn trang nhỏ này ngoại trừ cửa hàng ra, ngay cả một người cũng không có. Mình đi đâu kiếm tiền?
- Thế giới vô tận rất lớn.
Đầu đường yên tĩnh vắng vẻ, Càn Kình kéo cái cuốc sắt chậm rãi đi về phía ngoài thôn. Tới thế giới vô tận này đã hai lần, mình vẫn chưa bao giờ chân chính ra ngoài thôn này nhìn thử một chút, xem phong cảnh bên ngoài thôn thế nào.
Trời xanh, mây trắng, cỏ xanh... cây xanh...
Càn Kình đi ra khỏi làng còn chưa thấy rõ cảnh sắc bên ngoài, đã thấy một bóng đen từ phía xa nhanh chóng lao vọt tới. Tốc độ của Tả Luân Thiên ở trước mặt nó, cũng tương đương với một pha quay chậm.
Đây là… Sói! Còn là sói ba đầu!
Càn Kình vừa hiểu ra mình nhìn thấy gì, con sói hoang đã nhào tới. Cái cuốc sắt trong tay Càn Kình vung lên được nửa vòng, ba cái đầu của con sói đã lần lượt cắn vào cổ họng và hai vai hắn...
Một cảm giác đau đớn truyền tới. Càn Kình bỗng nhiên từ trên giường ngồi phắt xuống. Theo bản năng hắn đưa tay bịt chặt vào vị trí cổ vừa bị cắn.
- Thật may...
Càn Kình nói được một nửa, bỗng nhiên cảm giác được chỗ cổ họng đó quả thật có mấy vết cắn. Chỉ có điều vết cắn đó không xuyên qua cổ họng mà thôi.
Cởi chiếc áo đã bị ướt đẫm vì mồ hôi, Càn Kình nhìn hai vai. Cả hai bên đều có hai hàng răng nanh trắng nhợt. Hắn lấy tay nhẹ nhàng đè lên vết răng một cái. Vẫn có thể cảm thấy đau đớn.
- Không đến mức như vậy chứ?
Càn Kình lại sờ vào vết cắn ở cổ. Nếu như quả thật bị cắn, không phải mình sẽ chết sao? Thế giới vô tận cũng thật đáng sợ?
- Sói...
Càn Kình nghiêm túc nhớ lại, mình thật sự làm quá mức mệt mỏi, nếu không cũng không tệ đến mức ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, đã bị con sói ba đầu kia cắn phải.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã xuất hiện màu trắng bạc.