Sất Trá Phong Vân
Chương 338 : Trực tiếp ra tay đánh tàn phế
Ngày đăng: 23:04 20/04/20
Người đi vào sân tập thể đứng lại, ngạc nhiên nhìn Lôi Uy nổi giận. Đoạn Phong Bất Nhị giơ ngón cái, lòng ác ý thầm khen: Thật can đảm, rất nam nhân! Dám làm vậy với Càn Kình? Tiểu tử ngươi không biết sao? Lần trước ở tái ngoại Càn Kình định giết ngươi, lần này không tới tìm ngươi thế nhưng ngươi đã tự đưa lên cửa.
Càn Kình bình tĩnh nhìn Lôi Uy gầm rống. Mới vào Vĩnh Lưu thành, Càn Kình thật tình không muốn gây chuyện. Đặc biệt Lôi gia là một trong tám đại thế lực Vĩnh Lưu thành, nếu Lôi Uy không gây sự thì Càn Kình sẽ vì lo lắng người xung quanh có thể bỏ qua chuyện ở tái ngoại, dù sao đắc tội một trong tám đại thế lực khá rắc rối.
Nhưng nó không đại biểu Càn Kình sợ rắc rối. Nếu nhịn chuyện này thì lần sau người ta sẽ đạp lên đầu ngươi!
Lôi Uy rất vui vẻ, thiếu nữ thời nay thích nam nhân rất là cương cường. Lôi Uy phát uy trước mặt hai mỹ nữ để cho các nàng biết ai mới là nam nhân thật sự.
Bình thường chửi người có ba loại hậu quả.
Thứ nhất là người bị mắng ngoan ngoãn cúi đầu, nghe chửi. Lôi Uy thấy rất nhiều loại tình huống này, tại Vĩnh Lưu thành có Lôi gia chống lưng gã muốn mắn ai chẳng được? Chưa từng có người nào dám chống đối Lôi Uy, dù không sợ Lôi thiếu gia gã thì phải sợ Lôi gia sau lưng gã.
Loại thứ hai là kẻ bị mắng sẽ chửi lại. Lôi Uy không ngốc, tại Vĩnh Lưu thành gã luôn mắng người có thế lực nhỏ hơn gia tộc của mình, không đi chọc vào người của bảy đại thế lực khác. Lôi Uy biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Loại thứ ba là người bị chửi nổi khùng đánh nhau. Lôi Uy ở Vĩnh Lưu thành càng không sợ loại chuyện này, xem như cãi lộn với hậu nhân bảy đại thế lực khác thì khả năng đánh nhau không lớn, và chỉ có gã đánh người ta.
Tại Vĩnh Lưu thành, Lôi Uy không cần lo âu hay cẩn thận gì, càng không ngại miệng lúc chửi người có chọc người ta động thủ không.
- Thứ mất dạy nhà ngươi!
Lôi Uy càng chửi càng sướng, chuyện tỷ muội song sinh và cơn giận lần này có đường trút ra:
- Phụ mẫu của ngươi làm sao...
- Kính chào phó hội trưởng đại nhân.
La Thanh Thanh khom người hành lễ. Mắt Tư Đạt Khắc sáng ngời, còn xinh đẹp hơn cả tin đồn, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.
- La tiểu thư, tuy chúng ta lần đầu tiên gặp mặt nhưng hãy xem như là bằng hữu đi.
Tư Đạt Khắc vội vươn hai tay tiến lên định làm lễ tiết ôm, trong lòng mong chờ cảm xúc thân thể thiếu nữ mềm mại.
Muốn làm gì? Càn Kình đứng một bên nét mặt sa sầm, chân hơi nhúc nhích che trước mặt La Thanh Thanh. Càn Kình càng không thích Vĩnh Lưu thành, nói chuyện làm ăn thì cứ nói, ngươi muốn gì nữa? Thành chủ mới gặp mặt đã giở thủ đoạn, Lôi Uy kêu gào, bây giờ phó hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp háo sắc, chưa từng thấy nữ nhân sao?
Tư Đạt Khắc khựng tại chỗ, thân thể mỹ nữ mềm mại thơm tho không biết ôm vào lòng sẽ toải mái cỡ nào đột nhiên bị một nam nhân che chắn? Muốn chết sao?
Nụ cười nhanh chóng héo trên mặt Tư Đạt Khắc, thay thế là lạnh băng:
- Ngươi là ai? Có biết lễ phép không? Quấy nhiễu người ta chân thành hỏi han là chuyện rất không lễ phép, không có giáo dục!
La Thanh Thanh ngửa đầu nhìn lưng rộng che trước mặt, và hơi thở đối địch, nàng ngẩn người. Sao tổng Càn Kình giống gà mái già liều mạng che trước mặt gà con khi trên trời có diều hâu xoay quanh?
Đây là...? La Thanh Thanh từ nghi hoặc lập tức hiểu ra. Càn Kình đang ghen, sợ La Thanh Thanh bị người ăn bớt.
Lễ độ? Giáo dục? Phó hội trưởng! Rốt cuộc Càn Kình nghĩ ra tại sao nghe đến cái tên Tư Đạt Khắc thì thấy khó chịu. Lần trước đi Ma tộc trong thương đội có một nữ Ma Pháp Sư kiêu ngạo, ích kỷ suýt lòng hỏng việc lớn có nói phụ thân của nàng là phó hội trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp gì đó. Đúng là con nào cha nấy!