Sất Trá Phong Vân
Chương 354 : Một đao chém chết (thượng)
Ngày đăng: 23:04 20/04/20
Càn Kình trở về trước cửa La gia thì thấy một chiếc xe ngựa quen mắt đậu bên đường. Càn Kình nhướng mày, thầm tính thời gian.
- A! Quyết đấu, quyết đấu với Lôi gia, ta quên mất. Tính thời gian thì hình như ở bên này?
- Càn Kình của các ngươi sợ quyết đấu nên trốn rồi sao?
Càn Kình chưa bước vào cửa đã nghe thanh âm quen thuộc của Lôi Uy. Một tháng cộng với tài lực của Lôi gia đủ khiến Lôi Uy gãy xương sườn có thể xuống giường chạy nhảy.
- Núp bà nội ngươi! Lão tử mà sợ các ngươi sao?
Càn Kình thành công rèn hồn binh, dư âm hào tình trong ngực chưa tan, nghe Lôi Uy gào ra thì không nể mặt sải bước vào sân đôi co.
- Ngươi còn ở đây sủa bậy thì có tin là ta một cước cho ngươi nằm trên giường thêm một tháng không?
Lôi Uy thấy Càn Kình, bản năng muốn lùi lại chợt cảm giác có bàn tay mạnh mẽ chống sau lưng, thế là sống lưng thẳng tắp. Ta có tỷ tỷ Lôi Nguyệt Nguyệt, đây chính là Tà Nguyệt Thiên Sứ của Vĩnh Lưu Thành! Hiện giờ tinh thần lực đột phá bình cảnh tam giai, liên tục tăng vọt lên đến ngũ giai.
- Càn Kình...
Lôi Uy ưỡn ngực nhìn quanh người mình. Phụ thân Lôi Quang Nhật Nguyệt ở bên cạnh, cho dù Càn Kình muốn ra tay công kích cũng không thành công được.
Lôi Uy tăng can đảm nói:
- Ngươi đã chọn chỗ chết cho mình chưa?
Càn Kình lười nói nhiều với Lôi Uy, loại phế vật này nếu không có Lôi Quang Nhật Nguyệt đứng bên cạnh chống thì hắn đá một cước đá gã nằm liệt giường rồi, hành động hữu hiệu hơn bất cứ thứ gì.
- Hội trưởng.
Càn Kình phớt lờ Lôi Uy, sải bước đi tới trước cửa đại sảnh, đứng trước mặt Mộc Quy Vô Tâm.
- Đã chọn chỗ chưa? Chọn được người làm chứng chưa?
Lý Đức Ước Khắc chậm rãi ngồi xuống vị trí.
Vẻ mặt Lôi Quang Nhật Nguyệt âm trầm đứng dậy:
- Người của Lôi gia chưa đến lượt người khác dạy! Ai đánh người của Lôi gia, mặc kệ là thế lực gì đều sẽ không bỏ qua!
Mộc Quy Vô Tâm hừ mạnh. Tháng này Càn Kình bế quan, không biết cùng Lôi Địch rù rì cái gì. Lôi gia hợp tác với Công Hội Thiết Tượng, Công Hội Dược Tề cùng nhau đè ép Hồng Lưu Chiến Bảo. Mấy ngày nay Hồng Lưu Chiến Bảo thật khó sống, chưa từng khó khăn như vậy.
Mộc Quy Vô Tâm công khai gào thét:
- Càn Kình, làm thịt nàng cho ta!
Lôi Quang Nhật Nguyệt lạnh lùng cười nhạo:
- Ai làm thịt ai còn khó nói. Mấy ngày nay Hồng Lưu Chiến Bảo sống khốn khổ lắm rồi đúng không? Chắc sẽ không đến nỗi không có tiền mua quan tài đi? Nếu Càn Kình chết, nếu Hồng Lưu Chiến Bảo thật sự nghèo đến mức không có tiền chôn hắn thì Lôi gia nguyện ý tài trợ.
Lôi Quang Nhật Nguyệt nhìn Trảm Mã Đao, nhíu mày.
Mặt Lôi Quang Nhật Nguyệt hiện vẻ cười nhạt trào phúng:
- Như thế nào? Sợ quyết đấu? Lấy cả vũ khí ra?
Càn Kình nhấc thanh đấu binh Trảm Mã Đao sắc bén sáng choang trong tay:
- Nếu là quyết đấu thì dĩ nhiên sẽ chia sinh tử, ta không mang theo vũ khí mới là khùng.
Hồng Sắc Ước Khắc nghi hoặc nhìn Càn Kình. Trong tình huống sinh tử đại chiến mà Càn Kình có thể giữ bình tĩnh như vậy, hắn mới bao nhiêu tuổi? Không lẽ Càn Kình thường trải qua quyết đấu sinh tử sao?
Mặt Lôi Quang Nhật Nguyệt lóe vẻ kinh ngạc, vốn định châm chọc cười nhạo khiến tiểu nam hài này bị tổn thương cái gọi là tự tôn, vứt bỏ vũ khí rồi quyết đấu. Lôi Quang Nhật Nguyệt không ngờ Càn Kình sẽ có phản ứng như vậy.