Sất Trá Phong Vân

Chương 387 : Gia chủ của Càn gia

Ngày đăng: 23:05 20/04/20


Càn Vô Thanh là Chiến Sĩ trải qua vô số cuộc chém giết trong Phục Ma nhị chiến, thấy một kích kia liền không phải so não ai cứng hơn mà còn có cổ cứng rắn. Trên chiến trường nhân ma, Càn Vô Thanh từng chính mắt thấy có người bị cụng đầu gãy cổ lún xuống ngực, chết với sọ não còn nguyên.



Trong phút chốc Càn Vô Thanh hút mạnh không khí vào lá phổi, cơ cổ nhanh chóng mấp máy biến thô một vòng, chỉ mành treo chuông hoàn thành chuẩn bị chiến đấu.



Khoảng cách xa như vậy không thể tránh khỏi cuộc va chạm, chỉ có nước cứng đối cứng. Huyết mạch chiến thân Tinh Linh Vương vốn cực kỳ cứng rắn, rộng với...



Trong phút chốc trước trán Càn Vô Thanh hình thành hai tấm thuẫn, một cái là thạch thuẫn do đất cát bay trong không trung hình thành, cái kia là băng thuẫn ngưng kết từ nước trong không khí.



Đây chính là ưu thế của đấu ma song tu, bất cứ chỗ nào đều có thể dùng ma pháp tấn công và phòng ngự.



Muốn va chạm ta? Mặt Càn Vô Thanh lạnh băng. Trước tiên để hai tấm thuẫn này đụng ngươi thấy sao trên trời đã. Cho dù thân thể của ngươi có cứng tới đấu, ta không tin đầu ngươi cũng cứng!



Bùm bùm bùm!



Ba tiếng nổ như pháo vang liên tiếp. Hai tấm thuẫn do nguyên tố khác nhau tổ thành trong khoảnh khắc bị Càn Kình liên tục đụng vỡ, giống như ngăn cản trước mặt hắn không phải ma pháp thuẫn cứng như cục đá mà chỉ là hai vỏ trứng trang sức đẹp đẽ.



Càn Kình như cự thú cắm cổ xông lên, mạnh mẽ đụng vào đầu Càn Vô Thanh. Phong Vân đấu khí như núi lửa mất khống chế thô bạo dụng mở đấu khí hộ thể của Càn Vô Thanh, đập bể đầu gã, máu nhòe tầm mắt.



Mọi người cùng hút ngụm khí lạnh. Đầu Càn Vô Thanh phát ra tiếng xương gãy, khi Càn Kình thả lỏng đôi tay thì gã bay cao ra sau đến mười thước mới đập mạnh xuống đất, lại trượt xa mười mấy thước rồi ngừng lại.



Kịch chiến giống như chiến trường nhân ma, tiếng gầm rú vang lên không dứt trước cửa dinh thự Càn gia, không khí bỗng yên lặng như ban đầu, thậm chí có thể nói là lặng ngắt.



Càn Vô Cực, Càn Vô Trần ngơ ngác nhìn Càn Vô Trần trán đẫm máu vùng vẫy đứng dậy, người lảo đảo. Đây là Chiến Sĩ huyết mạch của Càn gia rèn luyện trong chiến trường nhân ma nhiều ngày, sắp vào Chiến Tranh cao đẳng học viện Càn châu, vậy mà... vậy mà... Thau thảm đến thế.



Thua!
Vạn ảnh, cách di động mạnh nhất Càn Kình học từ Bố Lai Khắc đại thúc thợ rèn, chưa từng thất thủ, thân pháp siêu cấp đấu kỹ liên tục lập công.



Bùm!



Mặt đất sau lưng Càn Kình lại vang tiếng nổ điếc tai lớn hơn tinegs hắn giẫm đất gấp mười lần. Mặt đất bị trọng kích như sắp bật lên.



Mặt đất cứng rắn để lại chưởng ấn to có đường kính hai thước.



Chưởng ấn rõ ràng, sâu nửa thước, giống như nhà điêu khắc khéo léo đục ra khuôn mẫu.



Uy lực một chưởng, kình phong dấy lên. Càn Kình khựng lại, ngắm ngón tay bóp đầu Càn Vô Thanh, nhiều sợi gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, phát ra khí thế lực lượng đầy tính bạo tạc tùy thời phát ra.



Vù vù vù vù vù!



Một chưởng chấn địa cuồng phong quét tới sau lưng Càn Kình, y phục Chiến Sĩ màu đen bị gió mạnh thổi phần phật, tóc dài đen nhánh theo gió tung bay. Đôi mắt ưng sắc bén ngẩng đầu nhìn hướng cửa dinh thự Càn gia, một đám người mặc trường bào màu vàng, cằm để râu trắng dài, hai hàng chân mày trắng dài kéo dài tới thái dương, quanh thân phát ra khí thế bá đạo, mắt như mắt rồng.



Gia chủ hiện tại của Càn gia, Càn Chiến Huyền.



Trong Càn gia, nhà ở của mỗi một hộ gia đình mỗi năm sẽ được phát bức tranh mới để treo lên, là tranh gia chủ hiện tại của Càn gia.



Cho dù là bây giờ, thanh niên trong Càn gia chưa thức tỉnh lực lượng huyết mạch cũng biết rõ bộ dạng gia chủ Càn gia.



Mấy năm nay Càn Kình đã sớm thấy mặt Càn Chiến Huyền, khắc sâu trong đầu, dù ba năm chưa thấy bức tranh mới của vị gia chủ này vẫn sẽ không nhớ lầm.