Sất Trá Phong Vân

Chương 389 : Bá đạo chiêu lãm (hạ)

Ngày đăng: 23:05 20/04/20


Chấp sự cấp thấp nhất? Đấu Kỹ đường? Càn Vô Trần nghi ngờ lỗ tia nghe nhầm. Người chạy đến trước cửa Càn gia đánh người vậy mà được vào Đấu Kỹ đường của Càn gia? Tuy chỉ là chấp sự cấp thấp nhất, nhưng dù gì cũng là chấp sự!



Chức vụ này dù là đại trưởng lão ngoại viện của Càn gia trông thấy Càn Kình cũng phải cúi đầu. Đó là địa vị trong nội viện, trước giờ chỉ có Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh lực lượng huyết mạch mới đảm nhận.



Bùm bùm bùm bùm bùm!



Đoạn Phong Bất Nhị sơ sẩy khiến Càn Thành vùng khỏi tay gã, quỳ dưới đất liên tục dập đầu phát ra tiếng trầm đục, trán đổ máu.



- Đa tạ gia chủ, đa tạ gia chủ. Ta thế nhi tử đa tạ gia chủ đại nhân ân điển...



Càn Chiến Huyền nhẹ gật đầu, nở nụ cười.



Càn Thành bỗng đổi giọng:



- Nhưng mà...



- Gia chủ đại nhân, ngày Càn Kình rời khỏi Càn gia, dựa theo gia quy thì Càn Kình đã không phải là đệ tử của Càn gia, không có tư cách vào Đấu Kỹ đường. Xin gia chủ thu lại mệnh lệnh. Tiểu nhi phúc mỏng, không nhận nổi ân điển này.



Nụ cười đông trên mặt Càn Chiến Huyền, gã kinh ngạc nhìn Càn Thành quỳ dưới đất liên tục dập đầu. Một người dắt ngựa thế mà...



- Tiểu nhi phúc mỏng, tiểu nhi phúc mỏng...



Càn Thành dập đầu như băm tỏi, không ngẩng đầu lên nhìn Càn Chiến Huyền, miệng cứ lặp lại từ tiểu nhi phúc mỏng.



- Phụ thân...



Càn Kình cố gượng đứng dậy trên đôi chân mỏi mềm như bún đi hướng Càn Thành.



Càn Thành liên tục dập đầu, nhất quyết từ chối ân Càn Chiến Huyền ban cho. Tuyệt đối không thể nhận ân này. Nhi tử khó khăn lắm mới xông ra một mảnh thiên địa thuộc về mình, nếu bị nhốt trong Càn gia, nơi chỉ chú trọng Chiến Sĩ huyết mạch thì coi như phế.
Đoạn Phong Bất Nhị cảm giác vai nhẹ hơn nhiều, nói:



- Không thành vấn đề! Ta thức tỉnh lực lượng huyết mạch chưa đến một năm, nếu ngươi thật sự cho rằng huyết mạch Tinh Linh Vương mạnh hơn lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà của ta thì hãy tìm kẻ nào thức tỉnh lực lượng huyết mạch trong vòng một năm. Tìm kẻ thức tỉnh hai, ba năm thì có khác gì khi dễ ta?



Càn Chiến Huyền đánh giá kỹ Đoạn Phong Bất Nhị, thế mới phát hiện Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà này quá gian, hoặc nên nói là sáng suốt, mấy câu ngắn ngủi đã sửa thành so đấu huyết mạch ưu tú. Nếu thật sự tìm Chiến Sĩ thức tỉnh lực lượng huyết mạch cùng năm với Càn Kình thì sẽ bị người khác mượn cớ.



Giết chết ngay? Càn Chiến Huyền tùy ý cười. Gã có thân phận gì? Giết các ngươi còn sợ bị người nhạo báng? Ai dám nhạo báng? Ai dám cười nhạo? Ai lại dám truy cứu? Cho dù là đương kim hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không trách tội Càn Chiến Huyền giết vài người.



Nhưng mà... Càn Chiến Huyền nhìn Càn Kình lại liếc Đoạn Phong Bất Nhị, thậm chí lướt qua Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc. Mấy người này có vẻ thú vị, làm đá mài dao cho Chiến Sĩ huyết mạch trẻ tuổi của Càn gia, dù khiến bọn họ chết cũng phải làm ra cống hiến cho Càn gia trước đã!



Chết trong tay Chiến Sĩ trẻ tuổi thế hệ trẻ của Càn gia chẳng những khiến hậu đại được rèn luyện cũng có thể gián tiếp nói cho mười Chiến Sĩ huyết mạch khác đừng mưu toan khiêu chiến địa vị vương giả của Càn gia trong Chiến Sĩ huyết mạch.



Càn Kình nâng Càn Thành chậm rãi đứng dậy:



- Phụ thân, chúng ta...



- Ai đồng ý cho các ngươi mang Càn Thành đi?



Càn Chiến Huyền hếch cằm nói:



- Càn Thành ở lại.



Không cần lớn tiếng quá, không cần nói bất cứ lý do gì, chỉ tuyên bố một mệnh lệnh đơn giản, giống như hoàng đế ban thánh chỉ, không tha cãi lệnh.



...



Càn Kình nhìn cửa dinh thự trống rỗng. Nếu không phải Càn Vô Cực đi ra phá rối thì hôm nay Càn Kình đã có thể đón phụ thân đi, nếu thực lực của hắn đủ mạnh thì vẫn có thể đón phụ thân đi cùng.