Sất Trá Phong Vân

Chương 409 : Kho báu

Ngày đăng: 23:05 20/04/20


- Thứ này hình như cũng chẳng mạnh gì, không có cả hồn binh.



Rào rào!



Đống xương dưới đất có hai khúc xương sườn lăn vào dược thảo bên cạnh, dường như nghe thấy bình luận của Càn Kình, phát ra tiếng phản bác. Trên đời có bao nhiêu thanh hồn binh đừng tưởng rằng ngươi có thể làm hồn binh thì hồn binh không đáng giá tiền. Đấu binh cửu giai đã là vũ khí hiếm hoi.



Càn Kình đá xương cốt dưới chân, nhìn hoa cỏ bốn phía. Càn Kình chớp chớp mắt, vẫn không thể tin mới rồi bộ xương không biết chết mấy trăm năm hoặc ngàn năm đánh nhau cùng hắn, chuyện này khiến người khó thể chấp nhận.



Càn Kình lấy băng vải khỏi đấu giới lại cố định cánh tay liên tục bị thương.



Càn Kình thẳng sống lưng, mắt quét ngai vàng do đá đục ra. Bên trên khắc đầy chữ của ma tộc, tuy hơi cổ kính nhưng vẫn nhận ra ý nghĩa chữ ma tộc.



Mấy ngàn năm qua tuy ma tộc không ngừng phát triển, chữ có chút thay đổi nhưng tổng thể thì không biến đổi bao nhiêu.



Chân Sách hoàng triều và ma tộc chinh chiến đã lâu, hai bên bồi dưỡng thế hệ tiếp theo ngay từ nhỏ đã biết đọc chữ của đối phương, lỡ như trên chiến trường chặn được thư tình báo của quân địch mà không biết đọc, làm hỏng chiến cơ, chuyện này cũng từng xảy ra và không chỉ một lần.



Thế nên chữ của ma tộc là khóa bắt buộc Chiến Sĩ Chân Sách hoàng triều phải học. Muốn trở thành quan chỉ huy sơ cấp cần biết ít nhất bốn ngàn chữ ma tộc, Chân Sách hoàng triều gọi là ngôn ngữ ma tộc tứ giai. Quan chỉ huy trung cấp phải biết sáu ngàn chữ ma tộc, quan chỉ huy cao cấp thậm chí cần biết tám ngàn chữ ma tộc.



Càn gia từ nhỏ đã chỉ dạy chút ít về mặt này, Càn Kình tự học trong đồ thư quán. Có lẽ tiếng m bát giai hơi khó nhưng lục giai thì nhắm mắt cũng thi đậu.



Những chữ ma tộc giống như vong linh vẽ ma pháp trận ở trong mắt Càn Kình không phải việc khó, dễ hơn phá giải ma pháp trận đọc sao cũng không hiểu gấp mấy trăm vạn lần.



Càn Kình nhìn phong thư ma.
Sau khi chết, đứng dậy lau? Càn Kình tiến tới trước nhìn kỹ thật lâu, mơ hồ thấy dấu mờ nhạt.



[Cẩn thận vong linh... ]



Vong linh? Càn Kình ngoái đầu nhìn đống xương trắng dưới đất. Tiếc rằng hàng chữ sau bị xóa sạch, không thấy rõ là gì. Nếu là chuyện được nhắc nhở trong di thư của cường giả thì chắc là chuyện rất quan trọng, nhưng thật tiếc... không biết có phải là sau khi Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn thành xương khô thì bò dậy xóa chữ trên tảng đá không?



[Ma đến bái tế ta, có trông thấy hoa cỏ dưới đất không? Bên dưới vương tọa của ta có một quyển thần bí dược tề thực vật học do ta bỏ công biên soạn, nó sẽ giúp ngươi rất nhiều. Nếu ngươi muốn trở thành Chiến Sĩ vĩ đại nhất thì tuyệt đối đừng đụng vào môn học này.]



Không đụng vào? Càn Kình nghi hoặc gãi đầu, đọc tiếp.



[Bất cứ chuyện gì, muốn làm đến mức tận cùng thì tuyệt đối không thể phân tâm chút nào. Ta rất hối hận, lúc trước ta được gọi là ma thông minh nhất, ta luôn cho rằng như vậy, chẳng những trở thành ma mạnh nhất mà còn muốn trở thành ma thần trong truyền thuyết.]



[Chưa từng có ma có thể trở thành ma thần! Dù cho là ma võ sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực cũng không thể trở thành ma thần trong truyền thuyết! Muốn trở thành ma thần thì phải học chế tạo thần bí dược tề. Ta bước lên con đường này, dựa vào trí thông minh của ta rất nhanh có quyền uy hệ hình thành thực vật thần bí dược tề trong thiên địa.]



- Quyền uy?



Khóe môi Càn Kình co giật.



- Dù là mấy ngàn năm trước thì thần bí dược tề học không phát đạt như hiện nay, ngươi có mấy võ mèo quào mà cũng thành quyền uy? Chút bản lĩnh này còn không bằng ta. Ta chỉ là một học đồ thần bí dược tề...



Càn Kình tự tin nhìn quanh. Học đồ thần bí dược tề chỉ là Càn Kình tự phong, nếu Âu Lạp Lạp nghe thấy không chừng lại làm chuyện rõ ràng là hành hạ nhưng nói là đặc huấn Càn Kình.