Sất Trá Phong Vân

Chương 427 : Làm ngươi hai mươi lần

Ngày đăng: 23:05 20/04/20


- Ám Ma Khải... Ám Ma Khải...



Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngơ ngác nhìn Ám Ma Khải rớt dưới đất, hoa văn phồn ảo toát ra bí ẩn nhưng không phá hỏng mỹ cảm, dù là người ánh mắt hạn hẹp khi thấy khôi giáp này cũng cảm nhận được uy thế và lực lượng phát ra từ Ám Ma Khải.



Uy thế quân lâm thiên hạ! Giống như chỉ có hoàng đế mới có tư cách mặc nó.



- Ám Ma Khải... Ám Ma Khải...



Lộ Tây Pháp Lưu Thủy từng bước một đi hướng Ám Ma Khải, người run rẩy vì hồi hộp.



- Ngươi biết không? Vì có được ngươi mà ta trả giá một con mắt...



- Không chỉ thế...



Bụng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đau nhói, một cây trường kiếm băng mỏng từ sau lưng xuyên thủng trước bụng, máu dọc theo mũi kiếm run run chảy xuống đất.



- Lạp Pháp Nhĩ!



Trong mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy giây lát đã hoàn thành sao sáu cánh, nàng quay người bắn hướng ma võ sĩ huyết mạch Huyết Bức sau lưng mình.



- Ngươi dám phản bội ta!



Ngọn lửa cực nóng bắn thủng lỗ sâu trên vách tường nhưng không trúng ma võ sĩ huyết mạch Huyết Bức có sở trường tốc độ.



- Phản bội người?



Đôi tay Lạp Pháp Nhĩ ôm Ám Ma Khải, nở nụ cười lạnh băng:



- Từ trước giờ ta không trung thành với ngươi thì nói gì phản bội? Cho ngươi bản đồ bởi vì chỉ có máu của hoàng tộc Lộ Tây Pháp mới mở ra mật thất ẩn giấu.



- Ngươi...



Hủy Diệt Ma Nhãn của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bắn vào Ám Ma Khải, lực xung kích mạnh mẽ chấn Lạp Pháp Nhĩ liên tục lùi dán vào vách tường.



- Ta làm sao? Ám Ma Khải đúng là đồ tốt.



Lạp Pháp Nhĩ giữ Ám Ma Khải ra mặc trên người, vật kim loại mềm màu đen như sống lại điên cuồng đâm vào người Lạp Pháp Nhĩ, chớp mắt đã ở trong người gã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!



Vách núi to lớn lắc lư, lại một cái hố đen sâu thẳm, quanh hố toát ra nhiệt độ cao, tia sáng xuyên thủng đầu Lạp Pháp Nhĩ nhưng không giết chết gã.



Tàn ảnh!



Khóe mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy co giật. Nếu không phải thiếu con mắt phải thì Hủy Diệt Ma Nhãn không cần thời gian chuẩn bị, có thể đánh trúng tên khốn này!



- Vô dụng, vô dụng...



Lạp Pháp Nhĩ khập khiễng từng bước đi tới.



- Lưu Thủy thân mến, ta thiếu một chân vì nàng, nàng bị ta vùi dập mấy lần cũng xem như bồi thường rồi đi? Yên tâm, nữ ma nào được ta ngủ thì...



Kít!



Trong đại sảnh đột nhiên vang tiếng sấm chói tai, sát ý đậm đặc như thủy triều tràn ngập cả căn phòng, mũi tên mạnh mẽ mang theo khí lưu xoay tít cắm vào tim Lạp Pháp Nhĩ.



Bùm bùm bùm bùm bùm!



Kình tiễn đột nhiên nổ vì bị lực lượng đấu khí trùng kích, mấy miếng gỗ vụn bay tứ tung. Lạp Pháp Nhĩ ngả ngửa bay hướng mật thất, đập mạnh vào vách tường, đụng rớt nhiều hòn đá lăn.



-... đều sẽ không thể rời khỏi ngươi, yêu ngươi, cả ngày muốn ngươi đè đúng không?



Tay Càn Kình kiềm dây cường cung còn đang rung rung.



Càn Kình nhíu mày nói:



- Những lời của ngươi giống như đối thoại của người xấu mà Ngâm Du Thi Nhân kể. Trước kia mỗi lần ta nghe thấy đối thoại kiểu này sẽ nghĩ sao kẻ xấu ngu quá vậy? Néu dám làm chuyện xấu thì cứ làm ngay đi, dông dài nửa ngày rồi bị phe yếu thế lật ngược thế cờ, xử đẹp.



- Đúng rồi, đúng rồi.



Đoạn Phong Bất Nhị vẻ mặt trầm trọng công nhận:



- Ta cũng có đọc mấy câu chuyện Ngâm Du Thi Nhân viết, ta thấy đúng là đồ ngu, không ngờ thật sự có kẻ xấu như vậy. Không lẽ Ngâm Du Thi Nhân thật sự gặp chuyện buồn cười như thế sao?