Sất Trá Phong Vân

Chương 479 : Uy vọng vượt qua gia chủ (hạ)

Ngày đăng: 23:05 20/04/20


- Đáng tiếc, đáng tiếc quá, nếu Càn Kình biết rèn thì càng tốt.



Bàn Hoành Cơ cười, lắc đầu ra khỏi cửa viện, thầm mắng mình:



- Tham, ta thật là tham lam, suy nghĩ này...



- Gia chủ...



Bàn Hoành Cơ chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt hớn hở nhìn Chiến Sĩ trẻ tuổi quỳ dưới chân mình, nhẹ vung tay bình tĩnh phát ra khí thế như Đại Ma Vương có xuất hiện trước mặt cũng không dao động.



- Xem bộ dạng hoảng loạn của ngươi kìa, hoảng cái gì? Có chuyện gì làm người ta ngạc nhiên hơn Càn Kình đã làm? Phải bình tĩnh, bình tĩnh! Lần này Bàn gia chúng ta... Hừ hừ.



- Gia chủ, là tin tức về Càn Kình.



Bàn Mộng Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, hoảng hốt và ngạc nhiên còn đọng lại trên mặt.



- Càn Kình... Mới đi khu rèn của Bàn gia chúng ta, nói muốn mượn chút tài liệu làm ít thứ, kết quả là...



Bàn Hoành Cơ run lên, lòng thầm nhủ: Chắc không phải đâu?



Bàn Hoành Cơ hồi hộp siết chặt nắm tay hỏi:



- Rốt cuộc kết quả như thế nào?



- Kết quả...



Biểu tình của Bàn Mộng Vân vặn vẹo quái dị nói:



- Ta nghe nói khi đó hai vị Rèn tạo Sư Tát Lạp Luân Nhiệt, Hồng Thương Khung nghe ba tiếng giã sắt của Càn Kình liền quỳ xuống cầu hắn thu bọn họ làm đồ đệ, cho dù là đồ tôn cũng được.



- Cái gì?



Bàn Hoành Cơ thấy choáng váng. Tát Lạp Luân Nhiệt, Hồng Thương Khung là Rèn tạo Sư thập giai. Một người có năng lực xuất sắc về tấm thuẫn, một người chuyên về chiến đao, ở trong Công Hội Thiết Tượng cũng rất có địa vị. Tại sao Tát Lạp Luân Nhiệt, Hồng Thương Khung biểu hiện còn hèn hơn đám Dược sư? Quỳ xuống?



- Bọn họ... Bọn họ nói là...



Bàn Mộng Vân nuốt nước miếng nói:
- Ta nói này tiểu tử.



Bàn Hoành Cơ vỗ vai Càn Kình, nói:



- Nói thật với ngươi, sau khi ngươi khoe khoang rồi muốn vỗ mông rời khỏi khu rèn này là không thể nào, cùng lắm hì ngươi nhận một, hai đồ đệ đi.



Hồng Thương Khung quỳ dưới đất rướn cổ la toáng lên:



- Không thu đồ đệ, nhận đồ tôn cũng được!



Bàn Hoành Cơ nghi ngờ lỗ tai và con mắt bị bệnh gì, bình thường Hồng Thương Khung gặp ai cũng hầm hừ vậy mà nguyện ý làm đồ tôn?



Càn Kình khó xử nhìn người dưới đất, không thấy ai nhỏ tuổi hơn hắn. Đặc biệt là Rèn tạo Sư tên Hồng Thương Khung có số tuổi đủ làm gia gia của Càn Kình, thu người như vậy làm đồ đệ hoặc đồ tôn?



- Thôi thì...



Càn Kình gãi sau gáy, nói:



- Chúng ta luận bàn một chút được rồi.



Hai trăm người quỳ dưới đất cùng lắc đầu, ngay ngắn như thể đã luyện tập ngàn vạn lần.



Hồng Thương Khung thô giọng nói:



- Ta không có năng lực luận bàn với ngươi!



- Ta được người dạy là may mắn rồi!



Bàn Hoành Cơ khoanh tay trước ngực, cảm thấy lần này gã được lợi rồi lại thấy chuyện rất quái dị. Cho dù Bàn Hoành Cơ nằm mơ cũng sẽ không mộng giấc ngủ quái dị đến thế.



- Thu đi.



Bàn Hoành Cơ khẽ thở dài:



- Trừ phi ngươi muốn bọn họ quỳ chết.