Sất Trá Phong Vân
Chương 514 : Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! (hạ)
Ngày đăng: 23:06 20/04/20
Lùi, không lùi là chết!
Trong giây phút sinh tử, bản năng Chiến Sĩ khiến Càn Vô Thiên tập trung đấu khí vào đôi chân, một thức [Thâu Thiên Bộ] nhanh chóng lùi ra sau.
- Muốn đi?
Càn Kình mở ra năm ngón vươn toeí trước, đấu khí trong cánh tay liên tục cuồn cuộn sinh ra khí thế hùng hồn như sông lớn. Không phải Thâu Thiên Thủ nhưng có khí thế nắm thiên địa trong tay.
Trong khoảnh khắc đó Càn Vô Thiên chợt có cảm giác giữa thiên địa này gã có đường lùi, không chỗ để tránh. Dù là đấu kỹ Thâu Thiên Bộ, bất đắc dĩ phủ xuống trời không chỉ là trời mà là thiên và địa kết hợp.
Sao có thể như vậy?
Con ngươi Càn Vô Thiên liên tục co rút. Trước kia cảm giác này chỉ có trên người đại ca Càn Vô Ngân, đó là đại thế phải giết chóc mười năm trên chiến trường, trải qua vô số sinh tử mới luyện ra được.
Không có đường lùi, cũng không tránh được. Càn Vô Thiên gần như tuyệt vọng muốn nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác chết chắc.
- Hừ!
Tiếng hừ lạnh, cười nhạt, ánh mắt trào phúng phát ra từ mắt, mũi Càn Vô Song đứng trên đài cao đâm sâu vào mắt Càn Vô Thiên, tựa như ngàn vạn mũi đao đâm vào tự tôn.
Có thể chết nhưng tuyệt đối không thể chờ chết! Trong phút chốc tinh thần lực trong người Càn Vô Thiên tăng lên đến cực độ, quyển trục ma pháp trong túi bên hông phát ra ánh sáng rực rỡ nhiều màu, dây quấn quanh, dây màu xanh lao ra từ mặt đất, hơn mười dây mây thô cỡ tay trẻ sơ sinh quấn chân Càn Kình.
Băng ngưng chi thuẫn!
Một băng thuẫn to lớn dày một thước nhanh chóng ngưng tụ hơi nước hình thành trước mặt Càn Vô Thiên.
Toàn phong chướng bích!
Một khí lưu gió xoáy mắt thường thấy được nhanh chóng bắn lên trời ngay trước mắt Càn Vô Thiên. Không thể ngăn cản khí lưu này, nó dựa vào xoay tòn xua bớt phần lớn lực lượng công kích.
Trước khi công kích của Càn Thần Vũ thì bàn tay Càn Kình đã ấn vào ngực Càn Vô Thiên. Đấu khí dâng trào bùng nổ, phá tan ma pháp hộ thể thạch bì phu nhị giai, phá mấy loại ma pháp hộ thể Càn Vô Thiên mới bày ra.
Răng rắc! Răng rắc!
Xương ngực Càn Vô Thiên không chịu nổi chưởng của Càn Kình ấn, máu trào ra từ miệng, lỗ chân lông trên cơ bắp ứa máu lẫn với huyết vụ đấu khí của Càn Kình để giảm bớt mức độ bị thương.
- Muốn khiến ta chết? Vậy ngươi cũng đừng mơ sống yên! Đấu tâm, nổ cho ta!
Mắt Càn Vô Thiên đỏ rực bão tố, đấu tâm ở ngực liên tục trướng lên. Khi tất cả đấu khí xông hướng đấu khí mạnh hơn bao giờ hết ở bàn tay Càn Kình, chưởng đối chưởng đẩy hắn ra, Càn Vô Thiên cũng bị đẩy lùi thoát khỏi Càn Kình công kích phòng ngự ngừa một chưởng ấn lấy mạng.
Đấu tâm nổ!
Mắt Càn Vô Thiên không còn tia sáng nhìn Càn Kình, nặng nề đập xuống đất, kéo một vệt máu dài.
Trong khoảnh khắc Càn Vô Thiên vì giữ mạng đã chấn bạo đấu tâm vất vả cô đọng được, bùng nổ ra uy lực vượt xa bình thường gấp mấy lần.
Ma pháp phòng hộ kéo dài, đấu tâm tự bạo phản kích, còn có Càn Thần Vũ công kích kiềm chế rốt cuộc ngăn cản uy lực một chưởng của Càn Kình.
Tiếc rằng Càn Vô Thiên không luyện thành một đấu kỹ xếp hàng trong đấu tâm, nếu không thì đã có thể tổn thương Càn Kình.
Mắt Càn Vô Thiên lóe tia độc ác, há mồm hộc ngụm máu nữa rồi ngất xỉu.
Giết! Giết Càn Kình! Phải giết Càn Kình!
Trong khoảnh khắc Càn Thần Vũ công kích thì trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là giết Càn Kình. Cho dù làm trái quy tắc quyết đấu, dù làm bẩn thanh danh Càn gia, dù bị gia chủ đại nhân tức giận giết chết thì Càn Thần Vũ quyết giết Càn Kình! Thanh niên này quá hung mãnh, nếu không giết hắn thì cả đồi Càn Vô Thanh có lẽ không hy vọng giết Càn Kình, suốt đời sống trong khuất nhục.
Giết Càn Kình, phải giết Càn Kình!