Sất Trá Phong Vân

Chương 521 : Kiêu ngạo của ta

Ngày đăng: 23:06 20/04/20


- Nhưng không sao, chiến tranh không phải việc cá nhân. Danh tướng không chỉ là tên đồ tể cuồng giết. Đi cao đẳng Chiến Tranh học viện học thêm về quân sự đi.



Càn Kình nhẹ gật đầu. Lý do Càn Kình đi Chinh Phạt học viện tiến tu cũng là vì các loại đấu kỹ, đệ tử Chiến Sĩ ở đó được phân phối tài nguyên, và có thể học tri thức quân sự tốt hơn. Nếu biểu hiện ưu tú còn được nhà trường giới thiệu.



Tuy học viện phái không phải mạnh nhất trong Chân Sách hoàng triều nhưng nhiều năm qua dạy dỗ ra đệ tử sớm hình thành quan hệ chằng chịt, không ai có thể khinh thường. Nếu có nhà trường hỗ trợ vào hệ thống quân đội học trưởng, được ủng hộ và giúp đỡ lớn hơn tưởng tượng.



- Còn nữa...



Bàn Hoành Cơ nở nụ cười chỉ gia chủ mới có:



- Có thể tiếp xúc càng nhiều nhân tài. Chắc ngươi không có năng lực chiêu lãm người khác nhưng quen biết cũng tốt.



Càn Kình cười cười. Trong học viện dù là đệ tử Chiến Sĩ hay Ma Pháp Sư, có chuyện muốn trả thù thì tự làm, người ta càng thích tham gia thành hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch, đây chính là hiện trạng thật của Chân Sách hoàng triều.



Tòng quân? Càn Kình chậm rãi ngẩng đầu, nở nụ cười bất đắc dị. So với con đường theo chính thì quân đội càng thích hợp với Càn Kình hơn. Theo chính cần có kinh nghiệm, các loại gia tộc nâng đỡ. Quân đội thì trong chiến tranh dứt khoát hơn nhiều.



Càn Thành nhìn chăm chú vào Càn Kình. Mấy năm trôi qua, nhi tử còn có chút nét trẻ con giờ đã thật sự trưởng thành, có lẽ nên nói chuyện về Hải Thanh Nhi cho hắn biết.



- Tiểu Kình, ngươi còn nhớ Hải Thanh Nhi không?



Càn Kình tỉnh táo lại, trong đầu xẹt qua thiếu nữ gặp gỡ trong Cổ Hoang Sa Hải, lòng thít chặt.



Càn Kình nhẹ gật đầu, nói:



- Làm sao ta quên Thanh Nhi được? Nàng có khỏe không?



- Nàng...



Càn Thành lộ vẻ khó xử, khẽ thở dài:



- Nàng... Đi rồi.
- Còn nữa...



Bàn Hoành Cơ ngồi thẳng người bỗng khựng lại, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:



- Càn Kình, ngươi có sao không?



- Cái gì?



Càn Kình ngơ ngác nhìn Bàn Hoành Cơ. Càn Kình bị thương nặng như vậy không lẽ khỏe? Được rồi, nói ra thì đúng là không có vấn đề, buổi tối tìm chỗ không người đi vào Vô Tận thế giới một lần, kiếm Á Đương Tư đại thúc, mấy bình dược tề chữa trị hiệu quả siêu tốt là sẽ thần kỳ khỏe lại.



Không có vết sẹo, không để lại vết thương ẩn, mấy bình là giải quyết xong. Càn Kình cảm thấy hắn thật sự rất may mắn, nếu là người khác bị thương như vậy sẽ nằm liệt giường hai, ba tháng hoặc lâu hơn.



Còn Càn Vô Song...



- Mặt của ngươi...



Bàn Hoành Cơ ngập ngừng. Sắc mặt Càn Kình bỗng nhiên thay đổi, Phần Đồ Cuồng Ca lộ biểu tình nghi hoặc, nghiêm túc.



Trong thời gian ngắn ngủi sắc mặt Càn Kình từ vàng như nến biến đỏ thắm, đó không phải máu dính trên mặt mà là máu cuồn cuộn dưới lớp da như sắp chui ra.



Màu đỏ này từ mặt nhanh chóng lan kahưps người, từng mạch máu, gân không thể kiềm chế trướng to lớn như sắp nhảy ra lớp da.



Trong xe ngựa chỉ nghe gót sắt vó ngựa đạp đất phát ra thanh âm, bánh xe gỗ khi lăn ma sát với mặt đất.



Đau! Trong nháy mắt Càn Kình bỗng thấy người cực kỳ đau đớn, mỗi một góc thân thể tựa như núi lửa bùng nổ. Đấu khí cường đại không biết tên dường như ẩn núp trong thân thể thật lâu rồi chớp mắt bùng nổ hoàn toàn, đánh vào đấu mạch, đấu khiếu bị thương, làm chúng yếu ớt.



Thế giới chớp mắt biến đỏ thẫm, Càn Kình cảm giác con mắt sắp nổ tung, từng đợt lực lượng khó thể ức chế muốn lao ra khỏi thân thể.



Hỏa Sơn dược tề! Không, hiệu quả còn mạnh hơn Hỏa Sơn dược tề của Âu Lạp Lạp. Đây là... Đấu khí của Càn Thần Vũ! Nó che giấu sâu như vậy, mãi đến bây giờ mới bùng nổ? Không uổng là Chiến Sĩ có kinh nghiệm dày dạn!