Sất Trá Phong Vân

Chương 563 : Quan trọng lắm sao? Rất quan trọng! (hạ)

Ngày đăng: 23:06 20/04/20


Cổ Nguyệt Gia Anh đi tới sau lưng La Thanh Thanh, vỗ nhẹ lưng nàng, ánh mắt u oán liếc Càn Kình.



Cổ Nguyệt Gia Anh nói:



- Chúng ta đã sớm nói rồi, chúng ta chấp nhận Bích Lạc muội muội.



Càn Kình ngửa đầu thở dài, so với buổi tối Lộ Tây Pháp Lưu Thủy quậy vũ hội thì chuyện trước mắt quan trọng hơn.



Càn Kình giải thích rằng:



- Chuyện là như vầy, tối nay trong học viện có vũ hội, Bích Lạc là bạn nhảy của ta nên đi ra lựa một bộ lễ phục.



Ai oán trong mắt La Thanh Thanh giảm bớt một chút.



Càn Kình nghi hoặc hỏi:



- Nàng không tin?



- Tin.



Hai ngón trỏ La Thanh Thanh châu vào nhau, cúi đầu cười khẽ đáp.



- Thế...



Càn Kình càng khó hiểu hỏi:



- Nếu đã tin thì sao còn có ánh mắt này?



- Ta không trách ngươi và Bích Lạc tỷ tỷ ở chung.



La Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Càn Kình, trong thanh âm đầy hâm mộ nói:



- Ta... Ta còn chưa từng một mình dạo phố với Kình ca ca.



Chỉ vì chuyện này? Càn Kình không biết nên nói cái gì nhìn La Thanh Thanh. Chỉ vì không một mình đi dạo phố nên có ánh mắt ai oán như thế? Cái này... Hình như suy nghĩ trong lòng nữ nhân khó hiểu hơn học đấu kỹ, đấu khí gấp trăm lần, ngàn lần hay một vạn lần.
Mỹ phụ trợn to mắt hạnh, ánh mắt giận dữ hung tợn trừng Càn Kình, quát:



- Ngươi là Chiến Sĩ lang thang từ đâu chui ra hả?



Nhân viên hai bên nhanh chóng chạy lên quay quanh trước mặt mỹ phụ, nhỏ giọng xin lỗi:



- Phu nhân thành chủ, người giận.



- Phu nhân thành chủ, nàng không biết đó là y phục người đặt.



- Phu nhân thành chủ, xin người bớt giận.



La Thanh Thanh đứng bên cạnh Càn Kình, nhỏ giọng nói:



- Người này là nhị phu nhân thành chủ Lý Đức Ước Khắc, mẫu thân của Nặc Đức Ước Khắc, Tư Đồ Nghệ Tiêu.



Tư Đồ Nghệ Tiêu liên tục vung vẩy ngón tay đau nhức sưng lên, cảm nhận người xung quanh khuyên nhủ, trong lòng không có vẻ thỏa mãn như ngày trước. Nhi tử bị người đánh, về nhà bị Hồng Sắt Ước Khắc chết tiệt tố cao làm hại Nặc Đức Ước Khắc bị thành chủ đại nhân đánh tập hai.



Bây giờ Nặc Đức Ước Khắc bị nhốt trong phòng không cho ra ngoài.



Vốn Tư Đồ Nghệ Tiêu định lấy y phục đặt trước để đêm mai tham gia yến hội đại thọ thành chủ Lý Đức Ước Khắc nhưng không ngờ thấy hình ảnh đó, một Ma Pháp Sư thấp kém từ đâu chui ra định đụng vào y phục cao quý của nàng.



Lửa giận không thể trút ra bây giờ thì Tư Đồ Nghệ Tiêu đã tìm được chỗ. Tư Đồ Nghệ Tiêu mới trút lửa ra một chút lại bị Chiến Sĩ lang thang vô danh đánh gãy, ngọn lửa chẳng những không giảm mà đốt càng dữ hơn vì ngón tay đau đớn.



Thân hình nhhỏ xinh của Tư Đồ Nghệ Tiêu run rẩy. Trong Vĩnh Lưu thành này trừ thành chủ đại nhân ra không có nam nhân nào dám làm như vậy với nàng, dù là người lãnh đạo thế lực khác trong Vĩnh Lưu thành cũng sẽ tươi cười khuyên bảo.



Dám đứng ra chắn đường? Ai dám! Tư Đồ Nghệ Tiêu chưa từng thấy có người nào dám làm như vậy. Cửa hàng đẳng cấp cao nhất thành, bình thường ra vào đều là người có thân phận, có ai không biết phu nhân thành chủ? Biết rõ là phu nhân thành chủ còn dám làm vậy?



Hai thanh niên mặc y phục giống nhau cười bất đắc dĩ đi tới gần Càn Kình, khom lưng cúi đầu:



- Xin lỗi, xin lỗi, thật ngại quá, mấy vị rời đi có được không? Chúng ta không thể bán cho người.



Càn Kình nhíu mày nhìn Tư Đồ Nghệ Tiêu la lối, lắc đầu. Nói đùa! Dựa vào cái gì? Nếu là thành chủ đại nhân ở đây phải thừa nhận, nếu ngươi la lối người khác thì ta sẽ không trêu vào, nếu ngươi rống ta thì ta nhịn.