Sất Trá Phong Vân

Chương 574 : Cuồng Long Mãnh Hổ (hạ)

Ngày đăng: 23:06 20/04/20


Từ nhỏ đến lớn mỗi khi sinh nhật là Càn Kình sẽ nghĩ nhận được quá gì đây? Nhưng mà... Càn Kình ngả đầu cố gắng không cho giọt nước tràn khóe mắt. Hắn chưa bao giờ nghĩ tặng quà sinh nhật cho phụ thân, thậm chí không bao nhiêu lần nói chuyện bình thường.



- Ngươi còn nhớ không? Khi ngươi giật mình tỉnh dậy, có mấy lần dầu giường đặt quyển sách ngươi chưa từng xem.



Càn Kình nhớ lại, nhẹ gật đầu. Càn Kình có can đảm rời khỏi Càn Kình hoặc có ý tưởng đó phần lớn là bị tư tưởng trong sách ảnh hưởng.



- Là ta đặt sách lúc ngươi ngủ.



Quân Vô Đạo vỗ gáy Càn Kình, nói:



- May mắn tiểu tử nhà ngươi không khiến ta thất vọng.



Càn Kình tham gia bữa tiệc tối bất ngờ, gặp thúc thúc chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy mặt, thúc thúc có một nữ nhi, nữ nhi là người thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương.



Càn Kình cảm giác mọi chuyện giống như đang nằm mơ nhưng Quân Vô Đạo nói mỗi câu không sai lầm, giọnng ói không chất chứa yêu thương cố ý muốn người ta tin mà tràn ngập trưởng bối từ ái, không cần biết ngươi có tin hay không, chỉ muốn trao tình thương.



Đại sảnh Vô Đạo hội dọn dẹp sơ, Càn Kình ngồi bên bàn cơm nhìn món ăn gia đình đơn giản, cảm thấy ấm áp thân thương.



Trong suốt bữa cơm toàn là Quân Vô Đạo đặt câu hỏi hoặc lầm bầm kể chuyện sau khi rời khỏi Càn gia. Ngẫu nhiên Càn Kình đáp lại, Quân Vô Đạo sẽ cười rất vui.



Ăn cơm chiều xong Quân Vô Đạo chờ người bưng đồ ăn xuống, lau môi dính mỡ, điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn chăm chú vào Càn Kình.



Quân Vô Đạo nói:



- Tiểu tử, mấy ngày nay ngươi ra đường cẩn thận chút.



Ra đường cẩn thận? Càn Kình ngẫm nghĩ, khi hắn đến Vô Đạo hội thì Hồng Lưu Thập Chiến lặng lẽ đi theo, không lẽ...



- Lôi gia tìm ta.



Mặt Quân Vô Đạo toát ra âm trầm:



- Bọn họ bỏ tiền mua mạng ngươi, đám khốn kiếp không biết ngươi là điệt tử của ta! Lộ Tây Pháp Lưu Thủy tử nhận tiền khiến bọn họ về nhà đợi tin.



- Đây là...



Càn Kình do dự nhìn Quân Vô Đạo, nên dùng từ ngữ gì để hình dung?



- Đúng vậy. Là đen ăn đen!



Lạnh lẽo không biến mất trên mặt Quân Vô Đạo nhưng có nét vui sướng nói:



- Đây là đen ăn đen thật sự! Hắn tìm ta muốn giết ngươi nhưng không biết quan hệ của hai ta, vì vậy ta nhận tiền nhưng không làm việc. Chính vì chuyện này nên ta tìm ngươi, nhận thân, nếu không thì...



- Ta vốn định chờ một thời gian khi nào ngươi trưởng thành rồi tính.



Ngón tay Quân Vô Đạo gõ mặt bàn, nói:



- Niệm Thành là cô nương, tuy thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương nhưng ít khi trải qua chém giết tàn khốc, cũng không hợp với tính cách của nàng.



Càn Kình gật đầu liên tục ngầm đồng ý. Thực lực chiến đấu của Càn Niệm Thành rất khá nhưng tính cách hơi ngây thơ, nếu không ăn thiệt thòi lớn thì khó thể nhanh chóng lớn lên.



Nhưng khiến hài tử của mình chịu thiệt? Càn Kình lắc đầu. Nếu Càn Kình có một nữ nhi thì nguyện vọng lớn nhất là khiến nàng bình an sống, giữ sự ngây thơ, vui vẻ sống, đó mới là tốt nhất.



- Mấy năm nay ta biết chút chuyện của ngươi.



Quân Vô Đạo đứng dậy bước tới sau lưng Càn Kình, hai tay vỗ lên vai hắn.



Quân Vô Đạo nói:



- Ngươi thành công hơn ta! Ở tuổi như ngươi ta còn đang giãy dụa cầu sinh trên chiến trường nhân ma. Ngươi trải qua rất nhiều chuyện, cũng ăn nhiều đắng cay, nhìn thấu cuộc đời hơn nha đầu đó nhiều.
Cuồng Long ngăn cản, người Lôi gia muốn đánh. Lôi gia không ngờ Cuồng Long đột nhiên chạy ra giết một đống người, Lôi Nguyệt Nguyệt trốn về thành.



Cuồng Long biết không thể ở trong Vĩnh Lưu thành, mang theo muội muội định trốn nhưng Lôi Nguyệt Nguyệt dẫn nhiều người Lôi gia đuổi theo. Lần này Lôi gia phái ra cường giả thật sự, Cuồng Long bảo vệuo ội muội nhưng vẫn bị thương.



Lần trước Lôi Nguyệt Nguyệt bị đánh chạy, cảm giác mất mặt, lúc đó tuổi trẻ bồng bột đã giết muội muội của Cuồng Long ngay trước mặt gã.



Cuồng Long không muốn sống đã liều mạng với Lôi gia, bị đánh trọng thương. Khi đó Quân Vô Đạo đi ngang qua nhìn Cuồng Long chiến đấu điên cuồng, thuận tay cứu người, ném cho Lôi gia một vạn kim tệ, mua mạng Cuồng Long từ tay Lôi Nguyệt Nguyệt.



- Mấy năm nay Cuồng Long ta luôn muốn giết tiện nhân Lôi Nguyệt Nguyệt và diệt Lôi gia!



Không biết từ khi nào Cuồng Long khóc nước mắt nước mũi ràn rụa, rống to:



- Nhưng ta giét Lôi Nguyệt Nguyệt sẽ liên lụy Vô Đạo ca, bởi vì là người cứu ta, Lôi gia sẽ tìm người tính sổ! Ta không thể vì thù của mình liên lụy nguyên Vô Đạo hội, dù Vô Đạo ca nói gánh thay cho ta thì ta cũng không thể làm như vậy!



- Ta có sức chiến đấu giết chết được Lôi Nguyệt Nguyệt nhưng không cách nào giết nàng, mỗi lần thấy nàng là ta hận bản thân!



Cuồng Long lau nước mắt nước mũi. Nói:



- Mấy ngày nay ta nghe nói nguyên nhân cái chết của Lôi Nguyệt Nguyệt do người tên Càn Kình giết, bao gồm gia chủ của Lôi gia cũng chết vào tay Càn Kình. Cuồng Long ta không tìm hắn báo ân thì thôi bây giờ còn nghe Vô Đạo hội muốn giết hắn...



Quân Vô Đạo mỉm cười nói:



- Trên đời này không phải chỉ có một người tên Càn Kình...



- Vô Đạo ca đừng gạt ta.



Cuồng Long liên tục lắc đầu, nói:



- Ta nghe ngóng rồi, người Lôi gia muốn giết là Càn Kình đó.



- Hắc ăn hắc...



Quân Vô Đạo lộ vẻ mặt khó xử nói:



- Làm như vậy không tốt lắm?



- Vô Đạo ca, chúng ta vốn là hắc đạo!



Cuồng Long thẳng sống lưng, nói:



- Cùng lắm có người Lôi gia đến chất vấn thì bảo là Cuồng Long ta nuốt tiền mà không làm việc, kêu bọn họ đến tìm ta!



- Tìm ngươi? Ngươi là thứ gì? Vô Đạo hội không chỉ có Cuồng Long Đường nhà ngươi!



Lối vào đại sảnh, một Chiến Sĩ đứng sau lưng Cuồng Long. Mặt Chiến Sĩ vàng vọt, cao hơn Cuồng Long một cái đầu, hình xăm mãnh hổ từ gò má chạy xuống cổ đến ngực.



- Mãnh Hổ?



Càn Kình quay đầu nhìn Càn Niệm Thành. Người trong Vô Đạo hội dám nói kiểu đó với thủ lĩnh Cuồng Long Đường chắc chỉ có thủ lĩnh Mãnh Hổ Đường và phó hội trưởng. Trên cổ người này còn xăm một con mãnh hổ.



Càn Niệm Thành cười híp mắt giơ ngón cái lên nói:



- Thông minh! Người này chính là thủ lĩnh của Mãnh Hổ Đường. Hôm nay ca ca hên thật, một lúc gặp thủ lĩnh hai đường.



- Vô Đạo ca, chúng ta nhận mối này đi!



Mãnh Hổ đứng ở cửa nói:



- Một trăm vạn kim tệ! Nếu làm ăn thì sau này Lôi gia càng hợp tác với chúng ta nhiều hơn, khi đó...