Sất Trá Phong Vân

Chương 593 : Từng là hoàng tộc bây giờ là sát thủ

Ngày đăng: 23:06 20/04/20


Nếu không phải Càn Kình từng đọc bút ký cổ của tiền bối Càn gia thì thật sự không biết trong lịch sử Man tộc, dòng họ Lạc Cơ từng là một trong các hoàng tộc.



Trong lịch sử sách giáo khoa Chân Sách hoàng triều chỉ giới thiệu lịch sử hoàng Man tộc từng có một lần nội loạn trong hoàng tộc, cuối cùng bị hoàng đế Man tộc vô cùng anh minh như có võ thần nhập vào người, Bỉ Đắc Lạc Khắc nhanh chóng bình định.



Đoạn lịch sử này ghi chép trong bút ký cường giả Càn gia và vài gia tộc hiếm hoi khác. Hoàng tộc Man tộc do dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông cầm giữ, không ai biết huyết mạch Bỉ Mông có hai chi nhánh, một là họ Lạc Cơ, còn một họ Đạo Khắc Lạp Tư. Vì để công bình, hai huyết mạch Bỉ Mông luân phiên ngồi trên ngia hoàng đế Man tộc, dòng họ tuyên bố với bên ngoài là Bỉ Đắc. Dù nhà Bỉ Mông nào trở thành vua Man tộc đều sửa họ Bỉ Đắc.



Nhưng sau này vì chuyện muôn thuở trần tục, một nhà không muốn nhường ngôi, nhà kia muốn làm vua, cách duy nhất là so tài. Kết quả người thua bị diệt vong hoàn toàn, nghe nói trong cuộc sống mái đó gia tộc huyết mạch dũng sĩ Tử Văn Man tộc là gia tộc huyết mạch dũng sĩ duy nhất tham gia cuộc đại chiến lần đó, còn đứng bên phe gia tộc Đạo Khắc Lạp Tư.



- Xem ra trong bút ký của tiền bối có một ít sai lầm.



Càn Kình gật nhẹ đầu nói:



- Ít nhất trước mắt còn có một người họ Lạc Cơ. Được rồi, bây giờ có thể nói tại sao ngươi muốn giết ta?



- Có người mua mạng ngươi.



Lạc Cơ Lôi bình tĩnh nhìn Càn Kình, biểu tình từ giật mình trở về lặng yên.



- Ai muốn mua mạng của ta?



Lạc Cơ Lôi lắc đầu không nói:



- Sát thủ không thể nói họ của cố chủ ra, đây là quy tắc.



- Sát thủ...



Càn Kình nhìn trời thở dài nhưng khí thế vẫn tập trung vào Lạc Cơ Lôi.



- Đường đường là hoàng tộc Lạc Cơ vậy mà lưu lạc đến đi làm sát thủ, không biết tổ tiên của ngươi biết được có từ dưới đất chui lên đánh ngươi không?



- Ta...




- Mau, mau lên!



- Không biết là ai làm bậy ở đây?



- Người đâu? Tìm khắp nơi xem. Gây ra chuyện như vậy, ta không tin hắn chạy thoát!



Sau khi Càn Kình và Lạc Cơ Lôi kịch chiến, gian phòng bị đập loạn vang lên thanh âm ầm ĩ. Các học viên hiệu vệ đội tìm kiếm chiến trường phế tích.



- Đám ngu ngốc, người ta đã chạy mất còn không biết.



Hiệu trưởng Y Sa đứng trên sân tượng một tòa nhà dạy học khác bình tĩnh nhìn Càn Kình mang tù binh đi, lộ vẻ mặt tức giận nói:



- Thực lực của tiểu tử này mạnh hơn trong vũ hội nhiều, đặc biệt một cước kia. Đệ tử Chiến Sĩ ưu tú như vậy là bảo bối của ta, là ai muốn giết bảo bối của ta?



Tay hiệu trưởng Y Sa chống cằm, nhíu mày nói:



- Phải điều tra xem. Mặc kệ là ai muốn giết đệ tử bảo bối của ta thì lão nương quyết cho kẻ đó một bài học suốt đời khó quên! Dạo này lên làm hiệu trưởng không giết người, người ngoài đã quên tính cách trước kia của lão nương!



- Không biết Càn Kình có tra hỏi ra thế lực muốn đối phó với hắn không?



Hiệu trưởng Y Sa duỗi hai tay ra, thân thể nhẹ như lông chim bay cách Càn Kình không xa.



- Nếu hắn không có cách cạy miệng tiểu tử Bỉ Mông đó thì ta sẽ dạy cho thanh niên kia cái gì là cực hình bức cung thật sự. Ta có một trăm cách cạy miệng hắn.



Có người?



Càn Kình xách Lạc Cơ Lôi đi chợt ngừng bước, ngoái đầu lại nhìn bầu trời và mặt đất không một bóng người, hơi nhíu mày. Mới rồi Càn Kình cảm giác có người tồn tại, hắn ở trong rừng rậm nhiều lần liều mạng chiến đấu dưỡng thành trực giác tuyệt đối không thể sai lầm.



Trừ phi người kia giống như Lạc Cơ Lôi không nhúc nhích, ngụy trang làm một tảng đá, nếu không thì hơi nhúc nhích một chút là sẽ bị Càn Kình phát hiện ngay.