Sất Trá Phong Vân
Chương 612 : Chàng trai, làm Chiến Sĩ không có tiền đồ, đến hệ chỉ huy đi (thượng)
Ngày đăng: 23:06 20/04/20
- Ngươi...
Càn Kình nhìn hướng Chiến Sĩ gầy gò đứng bên cạnh Hoắc Nhĩ Thiết, nói:
- Ngươi là Chiến Sĩ huyết mạch Hổ Mang hôm đó bị Đoạn Phong Bất Nhị hù rút lui đúng không? Tên là... Trát Qua gì đó...
- Là Lợi Lợi Trát Qua!
Chiến Sĩ trẻ tuổi huyết mạch Hổ Mang sắc mặt âm trầm trừng Càn Kình. Nếu không phải hòng học cấm không cho đánh nhau, nếu nơi này là dã ngoại thì Lợi Lợi Trát Qua sớm hợp tác với Hoắc Nhĩ Thiết giải quyết người tên Càn Kình rồi.
Càn Kình không quan tâm gật đầu. Ba người trước mắt tuy cũng là Chiến Sĩ huyết mạch nhưng thực lực không quá mạnh, càng không xếp hạng trước Càn Kình trong Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ, không cần chú ý và ra tay.
Người Hoắc Nhĩ Thiết run bần bật nhìn Càn Kình. Bị xem thường! Lần trước bị người ta xem thường một đấm đánh nằm liệt giường thật lâu, trở về Chiến Tranh Chinh Phạt học viện thành tò cười một thời gian dài. Hoắc Nhĩ Thiết không ngờ lần nữa gặp Càn Kình lại bị phớt lờ. Những Chiến Sĩ bình thường này dám đối xử với Chiến Sĩ huyết mạch như thế? Bọn họ có biết là ai bảo vệ Chân Sách hoàng triều phồn hoa không?
- Thôi, Hoắc Nhĩ Thiết.
Lợi Lợi Trát Qua kéo mạnh cánh tay Hoắc Nhĩ Thiết, mắt liếc cả phòng học nhanh chóng tìm tòi.
Khóe môi Lợi Lợi Trát Qua cong lên nụ cười lạnh băng như loài rắn, nói:
- Không cần nghiêm túc với loại người này, chúng ta chính là Chiến Sĩ huyết mạch cao quý, chờ lát nữa vào chiến trường sẽ cho hắn biết tay.
Chiến trường? Càn Kình nghi hoặc nhìn ba bạn học cười nhạt rời đi, ngón tay gõ mặt bàn. Môn tiếp theo không phải là tâm lý học quân sự sao? Liên quan gì đến chiến trường?
Một lão nhân râu bạc phơ đẩy cửa phòng ra, tay trống trơn bước lên bục giảng.
Lão nhân nói:
- Đám lính mới các ngươi khỏe không? Ta nhớ các ngươi chết được, hôm nay có thể ngược lính mới rồi!
Lính mới? Ngược?
Càn Kình gãi đầu, phát hiện vẻ mặt cười chua xót của các bạn học, dường như họ muốn phản bác lời lão nhân nhưng không thể.
- Ô?
Lão nhân đưa mắt nhìn Càn Kình, ngẩn người nói:
- Hôm nay có linh mới lạ mặt đến? Tiểu tử, tên của ngươi là gì?
- Ngươi là ai? Làm sao biết nhiều chuyện của ta?
Càn Kình ngây người tại chỗ. Có ý gì? Những chuyện này ghi chép trong hồi ký một tiền bối của Càn gia, chiến ký này dù bình dân Chân Sách hoàng triều không biết nhưng các học sinh trong Chiến Tranh học viên nên nghe nói mới đúng. Tại sao trông các bạn học dường như không biết, và lão sư thì biến kích động như vậy?
- Ta đọc trong một quyển hồi ký.
- Hồi ký?
Nam Môn Hướng Vinh nhíu chặt mày, lầm bầm:
- Là ai dám ghi lại tên của ta, lá gan không nhỏ.
Càn Kình bĩu môi, cái tên này Càn Kình không chỉ thấy trong một quyển hồi ký. Trong các quyển bút ký của Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương mắt mọc trên đỉnh đầu đều có nhiều người ghi lại cái tên Nam Môn Hướng Vinh đủ chứng minh Chiến Sĩ bình thường này xuất sắc cỡ nào.
- Nam Môn Hướng Vinh xem như là danh tướng đi?
Càn Kình nhìn lão sư đứng trên bục giảng cảm xúc dần bình tĩnh lại.
Càn Kình nói:
- Nếu tính thì còn lại một trăm chín mươi chín người.
Nam Môn Hướng Vinh trầm ngâm, mặt nhăn nheo giãn ra theo nụ cười, nói:
- Tính! Bây giờ ngươi còn lại một trăm chín mươi chín người.
- Bắc Lý Khôn Anh.
Càn Kình dõng dạc nói:
- Cùng Nam Môn Hướng Vinh gọi là nam bắc song kiệt. Một ngàn chín trăm người lẻn vào lãnh địa Ma tộc, trong mười ngày tập kích đội vạn lượng của Ma tộc ba lần, thành công kéo dài thời gian chu lực Ma tộc di động, lập công lớn. Sáu ngàn người đốt năm ngàn Ma tộc A Tư Mông Đế Tư...
Nam Môn Hướng Vinh ngơ ngác nhìn Càn Kình, con mắt nhỏ xíu ngập nước, cảm xúc bình tĩnh lại kích động. Khôn Anh...
Càn Kình nhanh chóng kể ra tên từng tướng quân. Chín phần đệ tử trong lớp ngồi im nghe. Đầu óc người này tốt quá đi, không lẽ hắn có thể nói ra hai trăm danh tướng thật sao?
Càn Kình nói một lúc sau nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra càng nhiều danh tướng, hắn không thể không chọn lựa bớt kể ra danh tướng nổi tiếng nhiều người biết. Càn Kình thầm phục Ký Ức dược thủy thần bí dược tề của Âu Lạp Lạp lão sư. Uống thứ này nhiều vào chẳng những dễ nhớ thứ mình mới thấy mà còn gợi lên ký ức trước kia, thứ gì từng thấy qua đều nhớ kỹ, bao gồm chuyện lúc hai, ba tuổi vốn nên sớm quên bây giờ vẫn rõ ràng.