Sất Trá Phong Vân

Chương 678 : Nam Nhân Nói Được Thì Phải Làm Được

Ngày đăng: 23:07 20/04/20


- Ta đi.



Càn Kình bình tĩnh nhìn Dã Thảo, nói:



- Tuy ta vẫn chưa hiểu rõ tái ngoại xảy ra chuyện gì nhưng ta đi. Hôm đó nếu không có tiểu đội mười bảy của Hoa Viêm Bất Kiến thì có lẽ bốn chúng ta không thể sống quay về Chân Sách hoàng triều.



- Được, huynh đệ chúng ta không nhìn lầm người!



Dã Thảo vỗ mạnh vai Càn Kình làm vết thương chưa khép lại nứt ra, mặt vặn vẹo vì đau đớn.



Dã Thảo nói:



- Không uổng là nam nhân đại tỷ nhìn trúng.



- Đi đâu? Tái ngoại sao?



Cổ Nguyệt Gia Anh lặng lẽ đứng dậy, váy dài bao phủ không thấy chân di chuyển.



Cổ Nguyệt Gia Anh đi tới trước mặt Càn Kình, nói:



- Lần này, ta cũng đi.



Càn Kình nhíu mày hỏi:



- Nàng . . .?



Cổ Nguyệt Gia Anh không thường gây chú ý nhưng mọi thứ trong nhà đều do nữ nhân này quán xuyến, nếu nàng đi theo Càn Kình đến tái ngoại thì La Thanh Thanh . . .



- Càn Kình ca ca . . .



La Thanh Thanh nhỏ giọng nói:



- Hai nhóm hàng hóa của thương đội liên tục xảy ra vấn đề ở tái ngoại, ta sẽ không có hành động lớn về mặt thương xã, vẫn vận chuyển duy trì thương xã, tạm thời không rời khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo.



Càn Kình mỉm cười. Những nữ nhân bên cạnh hắn người nào cũng thông minh, Càn Kình mới có suy nghĩ chưa kịp nói ra miệng thì người ta đã tìm cách giải quyết.



Càn Kình nhìn thẳng mắt Cổ Nguyệt Gia Anh một lúc, nhẹ lắc đầu, nói:



- Nàng không thể đi.



Đáy mắt Cổ Nguyệt Gia Anh lóe tia ngạc nhiên. Bình thường nam nhân này đối với bên ngoài cứng rắn, đối với người nhà rất hiền hòa, mọi người muốn làm cái gì hắn chưa từng nói không, lần này thế nhưng nói không được.



- Ta . . .
- Ngừng!



Chiến Sĩ đi đầu ghìm cương ngựa, kéo hai vó ngựa giơ cao, tiếng ngựa hí chói tai. Các Chiến Sĩ sau lưng cũng ghìm ngựa.



- Đại thúc?



Càn Kình sửa lại áo choàng, hơi bất ngờ khi gặp Tằng Nhất Thành thuộc Hồng Lưu Chiến Bảo tại đây.



Tằng Nhất Thành thấy Càn Kình thân thể vạm vỡ ngồi trên lưng ngựa, giật mình suýt té ngựa, dụi mắt liên tục. Chẳng phải Mộc Quy Vô Tâm hội trưởng nói Càn Kình cần trên giường nằm mấy tháng sao? Tại sao trông Càn Kình khỏe như trâu?



- A! Là ngươi sao?



Tằng Nhất Thành nhìn đám Chiến Sĩ sau lưng, không tiện kêu tên Càn Kình.



Tằng Nhất Thành nhíu mày hỏi:



- Đang đi đâu?



- Đi học viện một chuyến.



Càn Kình ghìm cương ngựa, cười hỏi:



- Còn đại thúc?



Mặt Tằng Nhất Thành sa sầm, phun nước miếng xuống đất, oán hận nói:



- Lôi gia xây hai đường hầm thông ra ngoài thành, chúng ta đuổi bắt theo. Hội trưởng nói chúng ta quá mệt nên quay về nghỉ trước, bọn họ tiếp tục đuổi theo.



Lòng Càn Kình trầm xuống:



- Chạy?



Tằng Nhất Thành không giấu giếm gật đầu, nói:



- Một số người chạy. Khi Lôi Chấn tập kích nhân vật quan trọng nào đó của chiến bảo chúng ta thì hắn đã bí mật điều đi một đám tộc nhân Lôi gia, làm sao chúng ta ngờ được? Mãi khi đạp sụp đại viện Lôi Chấn mới biết chuyện này . . .



Càn Kình từ từ nhắm mắt lại, lòng thầm tính toán. Nói vậy là người của Lôi gia một ngày trước khi Càn Kình liên hợp với mấy đại thế lực hành động thì lão nhân Lôi Chấn đã phỏng đoán các loại hậu quả, trước tiên khiến một số người rời khỏi Vĩnh Lưu thành, nếu không có vấn đề gì sẽ đón người trở về.



Vậy xem ra . . . Muộn rồi!



Càn Kình thở hắt ra. Mộc Quy Vô Tâm có đuổi theo cũng không kịp, đành cố hết sức.