Sất Trá Phong Vân
Chương 70 : Thuốc
Ngày đăng: 23:02 20/04/20
Trong một bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên có mười mấy nam tử trưởng thành, ăn mặc vải rách, tay cầm đao sắn chạy ra, vẻ mặt hung tợn.
Đây là?
Càn Kình còn chưa hiểu chuyện gì, hơn mười người tay cầm đao sắt đã hung hăng, trầm mặc vọt về phía Càn Kình.
Nam nhân chạy đầu tiến tới gần Càn Kình trước, không nói một lời trực tiếp giơ đao chém!
Cổ chân Càn Kình nhẹ nhàng phát lực, thân thể bắn sang một bên, tránh thoát khỏi một đao này. Trong tay hắn dùng chuôi của Trảm Mã Đao Kế Đô đập trúng xương sườn nam nhân kia. Lực lượng mạnh mẽ khiến hắn trực tiếp bay ra ngoài.
Hai nam nhân khác lại nhào tới. Càn Kình giơ đao Kế Đô đập xuống, đầu gối hơi cong lại, nhảy về phía sau, kinh ngạc nhìn những người chưa từng gặp mặt, lại xông lên muốn giết người này.
- Đây... không phải cũng giống như sói ba đầu chứ?
Càn Kình nhìn đám người đang phát động công kích trước mắt. Lần trước hắn bị sói cắn một cái, kết quả tỉnh lại còn thấy một loạt dấu răng mờ mờ. Nếu như không phải vị trí miệng sói cắn xuống không chuẩn lắm, không biết sau khi tỉnh lại cái cổ có thể bị cắn đứt hay không. Nếu như bị những người này chém trúng một đao, sau khi tỉnh lại trên đầu sẽ chảy máu? Có lẽ còn dứt khoát bị đánh chết?
- Đây thật sự là trò chơi sao?
Càn Kình không dám khinh thường. Các trò chơi của hoàng triều Chân Sách đều không gặp nguy hiểm. Nhưng hắn chưa từng thấy xuất hiện loại trò chơi mô phỏng nào như thế này. Có trời biết bị chém trúng một đao, mình có thể vĩnh viễn không tỉnh lại hay không.
Leng keng...
Càn Kình liên tục đỡ sáu bảy nhát đao công kích tới, vài lần mở miệng kêu hàng nhưng trước sau không thấy đối phương đáp lại. Dường như bọn không chém chết, tuyệt đối không quay đầu lại.
- Đây rốt cuộc là trò chơi hay là thật?
Càn Kình xoa bụng, lại nhìn bãi chiến trường với những cái tay cụt chân cụt nằm ngổn ngang. Hắn lại bước nhanh về phía ngọn núi phía tay, trong lòng âm thầm bảo mình, nếu như vừa rồi không giết chết mười mấy đao thủ nào, hiện tại người chết chính là mình. Đến lúc đó, đối thủ không nhất thiết phải có lòng tốt như mình, còn có thể cảm thấy dạ dày khó chịu.
Đi vào một bụi cỏ cao chừng một đầu người, Càn Kình dùng Trảm Mã Đao đẩy đám cỏ ngăn cản phía trước. Nhưng hắn vừa mới đi được chừng trăm mét, lại thấy mười mấy đao thủ mặc trang phục hệt như mấy người trước trực tiếp nhào tới.
- Còn nữa sao?
Càn Kình có kinh nghiệm lần trước, hai chân giẫm xuống đất không lùi mà tiến tới nghênh đón. Trong tay nắm chặt Trảm Mã Đao Kế Đô chém vào đầu đối thủ xông lên đầu tiên.
Trải qua một trận đánh vừa rồi, Càn Kình bắt đầu hiểu rõ, ở trên chiến trường tuyệt đối không thể nhân từ. Không thể vì đối thủ và mình đều là nhân loại, mà không xuống tay sát thủ!
Nghe đồn, Ma tộc có một nhánh tên là Mị tộc. Bọn họ có một loại năng lực đặc biệt, có thể biến thành dáng vẻ của nhân loại, ở trên chiến trường thừa dịp chiến sĩ nhân loại kinh ngạc tạo ra lỗ hổng lập tức phát động công kích.
Trước kia Càn Kình cho rằng khi mình tiến vào chiến trường nhân ma, cho dù đụng phải Mị tộc với bộ dạng của nhân loại, cũng sẽ không có khả năng nương tay. Trải qua chuyện lúc trước, hắn mới biết được thì ra nghĩ và làm là hai chuyện khác nhau! Nếu như không phải ở đây gặp phải những đao thủ nghèo túng này, có thể khi lên chiến trường nhân ma mình thật sự đã chết.
Một đao, hai đao, ba đao...
Trên mặt đất đầy những tay cụt chân cụt. Trong không khí lại tràn ngập mùi máu tanh. Đám đao thủ vừa nhảy loạn tới tấn công đều đã bị hắn giết sạch.
Càn Kình giơ tay lên sờ vết máu dính trên trán, cúi đầu nhìn Trảm Mã Đao Kế Đô trong tay.