Sất Trá Phong Vân

Chương 709 : Lời hùng hồn, ước định

Ngày đăng: 23:07 20/04/20


Ngai vua? Mộc Nột Thiên Sách chợt phát hiện gã không quá để ý đến ngôi báu. Trước kia Mộc Nột Thiên Sách muốn làm vua chỉ vì người xung quanh không ngừng nói gã nên làm hoàng đế. Trước tình huống huynh đệ giết lẫn nhau, ngai vua là cái gì?



- Ngươi thiếu tính sói và sự kiên cường.



Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhẹ gật đầu, nói:



- Nếu ngươi muốn làm mã tặc thì hãy ở lại, nếu không tôi luyện ra được tính sói và sự kiên cường thì dù ngươi có quay về Chân Sách hoàng triều cũng sẽ bị tam ca của ngươi giét. Chờ ngươi đủ độc, hung ác như sói là có thể quay về tranh giành ngôi vua với tam ca của ngươi.



- Sói? Hừ!



Mộc Nột Thiên Sách hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường nói:



- Mộc Nột Thiên Sách ta là hậu đại của Phục Long Chân Sách đại đế, ta là rồng trong cõi người, sao có thể làm sói?



Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh cười hờ hững, chắp hai tay sau lưng nhìn thành viên đoàn mã tặc Hắc Phong bị bắt sống trong vòng vây.



- Vô Sinh Vương, những người này đã từng chống lại Hắc Phong, không muốn làm chó Ma tộc . . .



- Thế thì sao?



Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh bực bội phất tay nói:



- Sói không bằng cả chó thì giết cho rồi.



- Chờ chút!



Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhìn Càn Kình lên tiếng, trên mặt không còn khen ngợi mà là khó chịu, tức giận. Mệnh lệnh của Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh sao có thể bị đánh gãy hết lần này đến lần khác?



- Trong đó có nhiều người ta quen.



- Thế thì sao?



Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh bực bội nhìn Càn Kình, nói:



- Ngươi có ngạo cốt như sói nhưng vì sao không đủ ác?



- Bọn họ từng cứu ta!



Càn Kình hít mạnh, nói:
Đồn rằng đoàn mã tặc rất máu me, gặp người liền rút đao chém chết, vì sao Đặc Giao Phi . . .



- Có phải ngươi muốn nói mã tặc là giết người không chớp mắt không?



Đặc Giao Phi vỗ lưng Càn Kình, nói:



- Ngươi đi chiến trường nhân ma nhưng một cái, hai bên chém nhau có ai chớp mắt cái nào không? Bọn họ đều hận không thể giết hết peh đối phương.



- Đừng nói với ta chiến tranh chủng tộc, quốc gia gì đó.



Vẻ mặt Đặc Giao Phi khinh thường nói:



- Đó chỉ là người cầm quyền hai bên có dã tâm muốn tranh bá thiên hạ lấy cớ. Ngươi hãy nhìn đoàn mã tặc Vô Sinh chúng ta có Ma tộc, Man tộc, nhân tộc chẳng phải sống rất tốt? Giữa chủng tộc chẳng phải vẫn có thể ở chung sao?



Mộc Nột Thiên Sách cười nhạt nói:



- Trước kia không chỉ là hai quốc gia. Khi đó nhân loại từng bị Ma tộc nô dục, nếu không có Phục Long Chân Sách đại đế thì bây giờ Ma tộc sống rất tốt rồi. Còn ngươi? Mập mạp cỡ này chắc bị Ma tộc nướng ăn.



- Phục Long Chân Sách đại đế? Đó là đại anh hùng.



Đặc Giao Phi giơ ngón cái liên tục khen:



- Nhưng thời đại khác nhau, nếu Phục Long Chân Sách đại đế còn sống nhìn chinh chiến nhiều năm cũng sẽ đổi cách nghĩ.



Mộc Nột Thiên Sách hơi bất ngờ, mã tặc Đặc Giao Phi lại tôn kính Phục Long Chân Sách đại đế.



- Đổi cách nghĩ?



Càn Kình lắc đầu, nói:



- Đổi như thế nào? Ngươi chính mắt thấy thân nhân của mình bị Ma tộc giết, chính mắt thấy chiến hữu ngày hôm qua còn vui cười nay bị đối phương giết thì ngươi có thể ôn hòa không đánh sao?



Mộc Nột Thiên Sách nhẹ gật đầu. Chiến tranh chiến trường nhân ma sớm không phải cuộc chiến giữa hoàng đế, quốc dân hai bên có ai chưa từng chết trong tay đối phương?



Mối thù dùng máu hai bên xếp thành biển rộng mênh mông.



Nếu bây giờ vua một bên tuyên bố không đánh, hòa đàm thành lân bang thân thiện với đối phương thì hôm sau . . . Không, có lẽ mệnh lệnh chưa truyền ra đô thành quốc dân đã bạo động.