Sất Trá Phong Vân

Chương 717 : Siêu đấu binh (thượng)

Ngày đăng: 23:07 20/04/20


Phân Kim Liên Trảm, Phân Kim Liên Trảm, Sương Hàng, đấu kỹ thánh giai Tiềm Lôi, các loại đấu kỹ luân phiên thi triển trong tay Càn Kình. Trong đám người Càn Kình càng đánh càng thuận tay, chớp mắt đã chuyển đến mười mấy đối thủ. Âu Lạp Khắc nhìn chớp mắt liên tục, khí thế của tiểu tử này trưởng thành hơn lần trước rất nhiều.



- Không được, không thể để tiểu tử này đánh thuận.



Âu Lạp Khắc búng tay, mấy chục đấu khí bay vào người Chiến Sĩ. Những Chiến Sĩ mới rồi mất sức lực trong khoảnh khắc thực lực tăng vọt. Càn Kình cảm giác áp lực không ngừng tăng lên, công kích suôn sẻ biến trúc trắc.



Trở ngại xuất hiện, đám Chiến Sĩ như bầy sói xông lên. Hàng trăm quyền cước công phòng chớp mắt hoàn thành, Càn Kình như giẻ rách văng ra ngoài, bay lên cùng hắn còn có bốn Chiến Sĩ trong Thiên Quân.



Bùm bùm bùm bùm bùm!



Càn Kình trượt từ sàn nhà ra ngoài cửa mới đứng dậy, cười khổ nhìn Âu Lạp Khắc đại thúc.



- Tiểu tử, ngươi đủ tư cách.



Âu Lạp Khắc thu lại Thiên Quân, đưa đấu khí Băng Diễm cho Càn Kình.



Âu Lạp Khắc nói:



- Nhưng ngươi cầm thứ này cũng vô dụng, trừ phi ngươi tự phế đấu khí tu luyện nó.



Càn Kình nhanh chóng lật xem ghi nhớ từng đường nét, dù hắn không thể học tập mấy thứ này nhưng lỡ như gặp thanh niên thích hợp thì có thể thu làm hỗ trợ.



- Tuy nhiên mới rồi ta nghiên cứu thì thấy ngươi có thể sinh ra đấu khí lửa đặc biệt?



Càn Kình liên tục gật đầu, trong lòng không kiềm được tán thán. Âu Lạp Khắc đại thúc thật lợi hại, có ánh mắt sắc bén đến thế.



- Tiểu tử, trừ phi ngươi cô đọng ra đấu thân thứ hai có thể cho đấu thân thứ hai tu luyện cái này.
Lần đầu tiên Càn Kình chống lại yêu cầu rèn sắt của Bố Lai Khắc đại thúc, cầm đả thiết chuy chậm rãi bước tới gần gã. Mắt Bố Lai Khắc đại thúc mông lung tăng phần tò mò.



- Đại thúc . . .



Càn Kình tới trước mặt Bố Lai Khắc đại thúc, ngồi xổm xuống, cùng thợ rèn già bốn mắt nhìn nhau.



Càn Kình hỏi:



- Ta có thể làm chút gì cho người không? Nơi này rốt cuộc là đâu? Tại sao người ở đây? Người . . .



- Rèn sắt đi.



Giọng nói bình tĩnh của Càn Kình thay đổi rất nhỏ, cực kỳ nhỏ. Nếu Càn Kình không nghiêm túc chú ý thì không thể phát hiện ra biến đổi.



Đó là vui vẻ, khi người ta vui sẽ có âm điệu đặc biệt, chẳng qua Bố Lai Khắc đại thúc dùng giọng không kiên nhẫn nhấn mạnh cố gắng che giấu nỗi vui mừng vì có người quan tâm.



Càn Kình nhìn vẻ mặt Bố Lai Khắc đại thúc, ngẩn ra, ngoan ngoãn đứng dậy cầm đả thiết chuy đến đả thiết lô. Nếu hôm nay Bố Lai Khắc đại thúc không muốn nói thì Càn Kình không nên tiếp tục hỏi, nhưng sau này đmỗi lần đến Vô Tận thế giới hắn cần tìm cách hỏi mỗi một lão sư.



Chỉ biết đòi lấy mà không biết trả ơn các lão sư chỉ dạy, trong lòng Càn Kình dâng tràn cảm giác xấu hổ. Trên đời này không nhiều người tốt với Càn Kình, các lão sư ở đây tốt với hắn thế nhưng hắn hoàn toàn bỏ qua bọn họ.



Trọng lực lại một lần nữa xuất hiện! Càn Kình phát hiện trọng lực gấp năm lần không là gì với thân thể của hắn. Vận tốc quay đấu khí trong người tuy chuyển động hơi khó khăn một chút nhưng không ảnh hưởng đến đấu khí chuyển động, chỉ đả thiết chuy trong tay . . .



Nặng, thật là nặng. Một đả thiết chuy nho nhỏ Càn Kình lại có cảm giác vất vả tay không nâng con voi to. Rèn sắt trong trạng thái này . . . Dù có mười cái mạng cũng mệt chết.



Bố Lai Khắc đại thúc không có ý định giảm bớt ma đạo khí trọng lực gấp năm lần, Càn Kình đành cắn răng vận chuyển Đả Thiết Hô Hấp Pháp vung cây búa. Lực lượng lửa nóng cháy càng khó hấp thu hơn trước, dường như có thứ gì cưỡng ép đè lại lửa nóng không cho chúng nó bổ sung Càn Kình.