Sất Trá Phong Vân
Chương 87 : Cường giả tranh người
Ngày đăng: 23:02 20/04/20
Thứ này nếu mang tới hội đấu giá tại thành Áo Khắc Lan, có thể khiến cho mấy gia tộc lớn cắm rễ tại thành Áo Khắc Lan phải cướp đoạt tới phát điên! Đừng nói là một trăm kim tệ, cho dù ngàn vạn cũng không phải là không thể.
Xuất thân từ Càn gia, Càn Kình hiểu rất rõ sự khác biệt giữa người nghèo và người giàu. Có người tổ chức một yến hội, số tiền đó đủ cho rất nhiều gia đình tiêu cả đời cũng không hết!
Nghe đồn, Thần Đô có một nữ nhân được một đại phú thương bao nuôi, một lần sinh nhật tốn hơn một nghìn vạn bạc, tương đương với trăm vạn kim tệ.
Một trăm kim tệ? Càn Kình lại nhìn Vương đại thẩm to béo này, vẫn bỏ qua ý định cò kè mặc cả với nàng. Thực lực thoáng cái chặt đứt cọc gỗ, nếu ở trong hoàng triều Chân Sách tuyệt đối là chiến sĩ Hàng Ma chính hiệu. Mình là chiến sĩ cửu cấp tuy rằng cũng khiến rất nhiều người kiêng kỵ, nhưng so với chiến sĩ Hàng Ma, vẫn kém hơn một chút.
Sau khi đi hai nơi, trả ba dụng cụ gia đình, số lượng kim tệ trong tay Càn Kình đã biến thành ba trăm. Đồng thời hắn cũng bị hai người thoạt nhìn bà nội trợ và nông hộ làm khiếp sợ, tinh thần có chút chết lặng.
Không chỉ Vương đại thẩm có thực lực chiến sĩ Hàng Ma, Khắc đại thúc ở đầu thôn phía tây thoạt nhìn trung thực, không ngờ cũng có thực lực của chiến sĩ Hàng Ma!
- Đây là thôn gì vậy?
Càn Kình cố gắng trấn tĩnh, đi tới trước cửa hiệu thuốc thần bí, lặng lẽ đẩy cánh cửa gỗ được khép hờ ra. Hắn lại nhìn thấy nữ nhân trung niên mặc tạp dề màu đỏ kia.
Giống như lần trước, nữ nhân trung niên này đang bận rộn xung quanh một đống những ống nghiệm thủy tinh, thỉnh thoảng lại đổ các chất lỏng khác nhau vào trong ống nghiệm. Trong ống nghiệm vốn đang sôi trào lại càng thêm sôi trào hơn.
Càn Kình lại nhìn tới bên cạnh ống nghiệm, còn có ba xác độc xà khô. Đúng! Là ba con độc xà đã chết. Mấy miếng vảy rắn của nó bị ném vào trong ống nghiệm, tỏa ra mùi lạ gay mũi.
Càn Kình nhớ tới trong sách vở có ghi chép đánh giá đối với dược sư thần bí đều là người điên, vội vàng rụt cổ một cái, lấy ra ba trăm kim tệ nói:
- Cái này... Ta tới mua thuốc...
- Mua thuốc? Chờ một chút...
- Ta là học trò của Bố Lai Khắc...
- Ta không ngại ngươi bái hai sư phụ.
- Nhưng ta ngại...
- Không quan hệ. Ta đi nói chuyện với Bố Lai Khắc một chút là được.
- Ý của ta là ta không muốn làm dược sư thần bí. Chí nguyện của ta là trở thành chiến sĩ vĩ đại, rèn tạo sư vĩ đại, có lẽ là dược sư vĩ đại... Nhưng dược sư thần bí cái này vẫn thôi đi...
- Cái gì?
Giọng nói chói tai của nữ nhân trung niên lại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong thôn:
- Ngươi nói tình nguyện học làm đống thuốc phế phẩm đó, cũng không học cách làm thuốc thần bí vinh dự nhất, thần bí nhất, vĩ đại nhất thế gian sao?
Càn Kình nhìn trạng thái tinh thần của nữ nhân trung niên này có chút không đúng, chợt cảm thấy đau đầu. Nếu như nữ nhân này là ma thú gì đó, có lẽ có ý đồ muốn sát hại mình, cùng lắm thì đột nhiên xuất thủ đánh chết nàng giữ lại cái mạng nhỏ của mình là được. Nhưng nữ nhân này chẳng qua là có sự kiêu hãnh đối với nghề nghiệp của mình. Vì cái này... mình thật sự không hạ thủ nổi.
Hơn nữa, xuất phát từ góc độ của nữ nhân này, Càn Kình cũng biết đối phương chỉ muốn tốt cho mình. Điểm quan trọng nhất, nữ nhân chẳng may đụng loạn vào ống nghiệm, sợ rằng sẽ trực tiếp nổ tung thành bụi. Có trời biết chết như vậy còn có thể trở lại thế giới vô tận này được không? Nếu chẳng may thật sự không về được, vậy không phải chỉ thiệt thòi một chút đâu. Sách trong phòng của Bố Lai Khắc, hắn còn chưa kịp xem hết.
Ầm!
Cánh cửa gỗ bị thô lỗ đẩy ra. Một người cường tráng như cẩu hùng, râu quai nón mập mạp, trong tay cũng cầm theo ống nghiệm, hai mắt phun ra lửa giận đủ để nướng người thành than, hung hăng nhìn chằm chằm vào nữ nhân trung niên quát: