Sất Trá Phong Vân
Chương 907 : Nam nhân, cũng có quyền rơi lệ (hạ)
Ngày đăng: 23:09 20/04/20
Nếu như không phải có một bình thuốc nhanh chóng khôi phục thân thể, chỉ sợ hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Lần đầu tiên Càn Kình chân chính lĩnh ngộ được hoàn toàn uy lực của loại thuốc này. Nếu như Bàn Hoành Cơ có nhiều thuốc trợ giúp như vậy, mỗi đòn đều liều mạng chiến đấu với Càn Chiến Huyền, sợ rằng chưa tới vài phút, hai bên đều không bò dậy nổi.
Lúc này, nếu như Bàn Hoành Cơ uống xong một bình thuốc nhanh chóng khôi phục này, ngày diệt vong của Càn Chiến Huyền thật sự sẽ đến.
- Chiến hữu, ngươi làm sao vậy?
Đoạn Phong Bất Nhị dùng sức dụi hai con mắt. Chỉ mới một buổi tối không gặp mặt mà thôi, lại khiến người ta có một cảm giác giống như đã mấy năm không gặp vậy.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, Càn Kình giống như ở trong chiến trường Nhân Ma mấy năm. Sát khí nồng đậm bao phủ xung quanh thân thể hắn, giống như hắn vừa mới bò ra từ trong đống xác người chết vậy.
Cho dù đã gặp qua Càn Kình vài lần, Vưu Na Lạp đứng ở phía sau lưng Thiết Khắc, vừa nhìn thấy Càn Kình cũng thấy thấy áp lức khiến ma không thể thở nổi.
Trên mặt Càn Kình cố nặn ra một nụ cười gượng ép. Cả đêm giết chóc đổi lấy chỉ có sự mệt nhọc. Cả thể xác và tinh thần đều không có bất kỳ sự giải phóng nào. Thứ duy nhất hắn thu hoạch được chính là thêm rất nhiều kinh nghiệm trong các cuộc chiến sinh tử. Trên phương diện chiến đấu, mặc dù chỉ là thời gian một buổi tối nhưng vẫn tăng cường tới mức khó có thể tưởng tượng được.
- Đi thôi.
Bàn Hoành Cơ ngồi trên lưng ngựa nhìn Càn Kình đi ra khỏi phòng, giơ một ngón tay chỉ về phía sau Mộc Quy Vô Tâm:
- Thi thể của Lôi Địch được đặt ở trong đấu giới của hắn.
Càn Kình về phía Mộc Quy Vô Tâm gật đầu, trầm mặc đánh tiếng chào hỏi. Đấu giới là một không gian vô cùng đặc biệt. Nó không thể chứa bất kỳ sinh vật nào có mạng sống, nhưng có thể khiến thứ được bỏ vào, mấy năm cũng không phát sinh một chút biến hóa nào. Dường như thời gian trong đó hoàn toàn đứng yên vậy.
Sắc mặt Mộc Quy Vô Tâm cũng có vẻ mệt mỏi, nhìn về phía Càn Kình miễn cưỡng phất tay, xem như đánh tiếng chào hỏi. Mọi người đều trầm mặc đi về phía Vĩnh Lưu Thành.
Hoa Viêm Bất Kiến yên lặng đứng ở cửa ra của đoàn mã tặc. Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng xuyên qua chiếc mặt nạ sắt chăm chú nhìn Càn Kình.
- Nàng là chiến sĩ huyết mạch, nhưng...
- Nhưng...
Lôi Uy quỳ trên mặt đất ngửa đầu nhìn Càn Vô Song còn trẻ tuổi hơn mình một chút nói:
- Chủ nhân Vô Song, chuyện này cùng với đi Hàn Lệ Châu có quan hệ gì?
- Giết người, thật ra có đôi khi cũng không cần tự mình động thủ.
Càn Vô Song khẽ gõ ngón tay xuống tay vịn của ghế bành, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo tự tin:
- Trên phương diện này, gia chủ đại nhân rất thích tự mình động thủ. Nếu như mọi chuyện đều phải đích thân động thủ, vậy còn cần tới thủ hạ hỗ trợ làm gì nữa?
- Hàn Lệ Châu sẽ hỗ trợ cho ngài sao?
- Hỗ trợ sao?
Càn Vô Song cầm dũa móng tay sửa lại móng tay ngón trỏ. Hắn nhẹ nhàng thổi lên móng tay vài cái:
- Có đôi khi, giết người ngay cả sự hỗ trợ của mình cũng không cần dùng tới. Hàn Lệ Châu có một Kim Trạch Thiên Lục. Ngươi đi tìm hắn, giao lá thư này cho hắn là được. Đến lúc đó hắn sẽ giết chết Càn Kình.
Kim Trạch Thiên Lục!
Hai tay Lôi Uy dâng lá thư do Càn Vô Song đưa tới, trong mắt hắn lộ vẻ hưng phấn. Đệ nhất cường giả Hàn Lệ Châu, Kim Trạch Thiên Lục sẽ ra tay sao? Như vậy Càn Kình không chết mới là lạ!
- Ngươi lui ra đi.
Hai tay Càn Vô Song chống xuống tay vịn của chiếc ghế bành chậm rãi đứng dậy. Hắn thoáng ưỡn ngực nhìn về phía bầu trời bên ngoài cửa phòng. Một khí thế tự tin nuốt trọn thiên hạ từ trong ngực hắn phóng ra: