Sất Trá Phong Vân

Chương 947 : Cửu lão liên thủ, tập kích mạnh nhất!

Ngày đăng: 23:09 20/04/20


Vài thế hệ trước, một vài tiền bối đã bị gả cho những gia tộc khác, đến thế hệ này của hắn lại đột nhiên thức tỉnh lực lượng huyết mạch.



- Tới cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, là có thể gặp được.



Mộc Nột Chân Sách thảnh thơi nói ra lời này. Nhưng sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi!



Ngay chớp mắt khi sắc mặt Mộc Nột Chân Sách biến hóa, trong đống cỏ khô vàng phía dưới bỗng nhiên phóng ra một đoàn khí tức kinh người. Một bóng đen từ trong đó thoáng hiện. Trường kiếm nhỏ dài giống như đã hợp lại cùng với con ngươi hẹp, phát ra một kiếm muốn tiêu diệt tinh không!



Một kiếm này đột nhiên xuất hiện, dường như cả bầu trời cũng sẽ bị xuyên thủng. Một chiêu quá cay độc, dứt khoát, đơn giản, trực tiếp! Sát khí nội liễm đột nhiên tiến hành tập trung phóng ra ngoài trong nháy mắt!



Cũng chính vào trong lúc đó, một lão nhân mặc y phục rách rưới tập tễnh đi ở ven đường, dưới đấu khí bạo phát y phục trên người đột nhiên nổ tung. Một đạo Đấu Hồn hung bạo tiến vào ngoài cơ thể. Trong nháy mắt khí thế toàn thân của lão nhân phóng ra. Mặt đất dưới chân vỡ ra. Toàn thân lão nhân giống như một con báo lớn to khỏe, cổ tay nắm lại đánh một quyền thẳng vào ngực Càn Kính.



Cùng thời khắc đó, mặt đất xung quanh cùng phóng ra bảy khí thế kinh người khác nhau. Từng khí thế đều sắc bén, dứt khoát, tập trung vào thân thể Càn Kính.



Chín lão nhân phái bảo thủ trong Chiến Đường đều đã hơn trăm tuổi, cộng lại với nhau thậm chí đã hơn ngàn tuổi. Để Chiến Đường thành công tiến tới hình thức tông giáo, bọn họ đã phát ra một đòn đặc biệt mạnh mẽ!



Đang lúc mọi người vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí đưa tiễn của mọi người trong thành thị, dưới tình huống những người đưa tiễn phía sau còn đang ở trong tầm mắt, đây là lúc con người ở trong trạng thái không đề phòng nhất, chín đại lão chiến sĩ lựa chọn rat ay từ một vị trí tốt nhất. Đao kiếm lộ ra quang ang rực rỡ loá mắt. Quyền cước tạo thành từng luồng sát ý mạnh mẽ như dòng nước lũ!



Trong phút chốc, những người khác vẫn đắm chìm trong vui mừng, giờ phút này nhìn thấy thậm chí còn chưa kịp kinh ngạc, các loại công kích gần như đã tới thân thể Càn Kính.
Trong biển sao vô tận này, ngàn năm trôi qua? Chỉ có điều tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt! Thậm chí ngay cả chớp mắt cũng không tính!



Biển sao vô tận, nó cắn nuốt thời gian, bao quát không gian, lại nuôi dưỡng thời gian, lại mở ra không gian vô hạn, luân hồi vô hạn...



Ngàn năm, ngàn năm dài dặc dặc khiến người ta phải thở dài, nhưng ở trước biển sao vô tận, dường như lại không tính là gì cả.



Đây là ánh mắt kiểu gì vậy? Đây là ý cảnh loại nào vậy?



Duy Nặc Tạp ngoại trừ một kiếm này ra không còn gì khác nữa. Thế giới tinh thần của hắn hoàn toàn sụp đổ. Tay phải của Càn Kình cầm đao, tay trái đột nhiên đưa một ngón tay chỉ lên trời cao, điểm vào mũi kiếm sắc bén của đối phương, thong thả giống như một tiểu hài tử ở cạnh biển nhặt vò sò đẹp.



Ầm! Ầm...



Máu từ đầu ngón tay phát ra ánh sáng ngọc! Đó là phiên bản một ngón tay điểm trời cao của Càn Chiến Huyền lúc trước! Chỉ có điều điểm một ngón tay như vậy không khí phách như Càn Chiến Huyền. Trọng lực cường đại trong nháy mắt khiến thân kiếm uốn cong như mảnh trăng khuyết!



Chỉ một ngón tay vừa rồi, đấu khí đan xen xoay tròn. Tay áo trên trang phục của Duy Nặc Tạp giống như bị ngàn vạn thanh chiến đao đồng thời chém tới, trở thành một mảnh vải rách, lại biến thành từng mảnh nhỏ.



Dù thế nào, Duy Nặc Tạp cũng không ngờ mình tập hợp khí tức ngàn năm của chín người lại bị Càn Kình dùng một ngón tay đỡ được!