Sất Trá Phong Vân
Chương 971 : Dựa vào chính mình
Ngày đăng: 23:09 20/04/20
Hắn lấy sức lực của một người bảo vệ được mọi người, không để Càn Kính bị Hải Thanh Nhi bắt đi, tìm đúng phương hướng động thủ.
- Ngôi sao đóng băng!
Tranh Lộ Chân Sách lại là một người nổi tiếng trí tuệ.
Thân thể Hải Thanh Nhi vừa phá đất lao ra nhất thời bị một khối băng thật lớn đóng băng. Nhưng ngay lập tức khối băng này nhanh chóng nổ tung.
Đáng tiếc...
Trong lòng Tranh Lộ Chân Sách thở dài. Nếu như có đủ thời gian để chuẩn bị, một tia sét vừa rồi có thể bắn rơi nữ nhân quái thai nhập thánh này.
Đi ra!
Đoạn Phong Bất Nhị là người cuối cùng ngăn cản phía sau mọi người. Trong lòng hắn khẽ thở dài một cái.
Nếu như không phải đột nhiên có một đội quân như vậy đến đây tiếp ứng, ngày hôm nay bất kỳ ai trong số bọn họ cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi vòng vây của quân đoàn vong linh vây này.
- Sao bị thương mà nhanh như vậy? Đi ra nhanh như vậy sao?
Tranh Lộ Chân Sách bất ngờ nhìn đám người xông ra. Dựa theo tin tức tình báo mình nhận được, tình toán thời điểm chạy tới nơi này, những người tuổi trẻ này hẳn không thể xông ra nhanh như vậy mới phải.
- Quản tới tâm hắn làm gì! Dù sao cũng phải cứu người đi ra.
Tranh Lộ Chân Sách phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay:
- Đám quái vật đối diện! Nếu như các ngươi muốn cùng chúng ta sống mái với nhau đến người cuối cùng, vậy thì tới đây đi!
Hải Thanh Nhi lơ lửng trên không trung nhìn đội quân của Tranh Lộ Chân Sách. Số lượng của đội quân cũng không quá nhiều, chỉ khoảng mấy nghìn người. Nhưng đội quân này lại tạo cho người ta một khí thế và cảm giác hoàn toàn khác.
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy những bộ xương trắng di chuyển, cũng lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng chỉ thoáng một cái, sự kinh ngạc kia liền biến mất. Trong ánh mắt bọn họ không hề e ngại, cũng không có nghi ngờ. Tất cả chỉ là sự trầm ổn của những người chiến sĩ đã trải qua vô số trận chiến, trải qua sự giết chóc không ngừng.
Uể oải.
Một sự uể oải chưa bao giờ có.
Càn Kình cảm giác chỉ riêng việc hít thở đã khiến mình mệt muốn chết. Các khí quan tỏng thân thể giống như những cỗ máy bị sử dụng quá mức, có thể sẽ báo hỏng dừng hoạt động bất cứ lúc nào.
Ba người thiêu đốt Đấu Hồn của mình, mỗi một người đều giống như không trọn vẹn không được đầy đủ, bộ dạng sẽ hỏng bất cứ lúc nào. Thế giới trước mắt không phải là màu đen, mà là màu xám. Một loại này màu xám khiến người ta tuyệt vọng.
Lực lượng một chưởng kia của Hải Thanh Nhi đánh vào trong cơ thể Càn Kình, tạo thành một khí tức tuyệt vọng, tràn ngập ở xung quanh bọn họ.
Và khác với ngày xưa, khi phá vỡ đấu khí nhập vào cơ thể, nó cũng không cuồng bạo trùng kích xung quanh, mà là tràn ngập.
Giống như khi thức dậy vào sáng sớm, xung quanh tràn ngập sương mù mỏng manh. Tuy rằng mỏng nhưng lại khó có thể ngăn cản được.
Tại sao có thể như vậy được? Ta còn sống sao?
Càn Kình cảm giác được đấu ấn linh hồn trong cơ thể, hiện tại đều đã được khôi phục lại. Nhưng chỉ còn lại mấy đấu ấn linh hồn mà thôi. Các đấu ấn khác cũng không trở lại trong cơ thể. Chúng đều hóa thành từng mảnh nhỏ, phiêu đãng ở bên trong thân thể, hoặc bị lực lượng vong linh giống như hơi nước ăn mòn. Ở trong trong cơ thể hắn giống như một bãi chiến trường đã từng diễn ra cuộc chiến thảm khốc nhất. Cảnh tượng rất hỗn độn.
Mở mắt... Mở mắt... Chỉ muốn lấy cái nón ra...
Càn Kình cố gắng mở mắt. Từ trạng thái này giống như hôn mê, lại không hôn mê, giống như tỉnhlại không tỉnh, nhưng không cách nào mở mắt ra được.
- Người phải dựa vào chính mình...
Giọng nói quen thuộc lại một lần nữa vang lên ở bên tai Càn Kình.
Người phải dựa vào chính mình...
Tinh thần Càn Kình chấn động mạnh một cái. Mấy ngày nay mỗi lần mình bị thương, có lần nào không tiến vào thế giới vô tận, dựa vào sự quan tâm yêu thương và khả năng của các trưởng bối đối với mình để khôi phục lại.