Sất Trá Phong Vân
Chương 985 : Mười tám búa thượng phong, một búa thiên hạ đi
Ngày đăng: 23:09 20/04/20
Chắc hẳn phải chờ tới lần biến thân sau mới có thể khôi phục lại.
Thạch thất yên tĩnh, chỉ còn lại có Càn Kình và Phần Đồ Cuồng Ca vẫn chưa tỉnh lại.
Đoạn Phong Bất Nhị kinh ngạc nhìn Phần Đồ Cuồng Ca. Hắn vốn tưởng rằng người chiến sĩ này sẽ lui ra ngoài sớm hơn, nhưng không nghĩ tới hắn toàn thân đã bị thương hơn mười chỗ, còn không có ý định lui ra ngoài.
Thiết Khắc lo lắng nhìn thân thể Càn Kình cũng đang bị thương. Chỉ khi chiến ý sụp đổ, mới có khả năng rời khỏi nơi đó. Chiến ý của Càn Kình...
Chiến ý đó thực sự không thể dùng từ cường đại kiên quyết để hình dung nữa! Nhưng loại chiến ý này cũng khiến hắn khó có thể rời khỏi cuộc chiến đấu kia!
Càng phiền phức hơn nữa chính là đạo chiến sĩ của Càn Kình. Đó chính là vĩnh viễn đi tới không lui về phía sau. Đi tới, phương thức chiến đấu đi tới đặc biệt!
Nếu như ý chí chiến đấu của hắn tan vỡ, như vậy mặc dù lui ra ngoài, thực lực có khả năng không chỉ không được tăng trưởng, còn có thể giảm xuống!
Ầm!
Thân thể Phần Đồ Cuồng Ca bay ra ngoài, trực tiếp bay ra khỏi sơn động, đập vào mặt nham thạch cứng rắ, sau đó lăn mười mấy vòng mới dừng lại. Hắn chậm rãi ngẩng, đầu trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Sự vui mừng này đại biểu cho cái gì?
Đoạn Phong Bất Nhị biết, Mộc Nột Chân Sách biết. Bất kỳ chiến sĩ nào nắm giữ thực lực đều có thể hiểu rõ. Đó là một loại biểu hiện Phần Đồ Cuồng Ca sau khi bị thương, thông qua chiến đấu bị thương học được nhiều thứ hơn. Chỉ cần thân thể khôi phục sẽ trở nên càng cường đại hơn.
Mười tám búa thặng phong! Một búa thiên hạ đi!
Sau khi Càn Kình bắt đầu học tập mười tám búa thặng phong, vẫn có một ý nghĩ như vậy. Chỉ cần học được một búa trong đó, đã đủ để quét ngang rất nhiều cường giả.
Thiên quân!
Càn Kình lại một lần nữa cảm thấy chấn động. Thoáng cái, trên chiến trường đã có thêm hơn một nghìn chiến sĩ có thân thể của con người. Bọn họ tạo thành một trận pháp chiến đấu quái dị, phát ra uy lực khiến mặt đất ở đây cũng phải lay động.
Hấp dẫn!
Càn Kình hoàn toàn bị cuộc chiến đấu hấp dẫn. Hắn muốn đi tới gần vị trí trung tâm của chiến trường, đi để thấy rõ ràng đây rốt cuộc là cảnh tượng chiến đấu như thế nào. Chiến đao trong tay hắn quét ngang tất cả vong linh ngăn cản ở trước người.
Đi tới, đi tới, đi tới...
Càn Kình một đường không ngừng chạy như điên, lại phát hiện mình trước sau không cách nào tới gần được vị trí trung tâm của chiến trường này. Mắt thấy khoảng cách dường như cũng không quá xa xôi, nhưng khi chân chính tới gần lại phát hiện nó đặc biệt xa. Điều duy nhất có thể biết đến mình quả thật đang đến gần trung tâm của chiến trường, đó là...
Khi đến gần vị trí trung tâm của cuộc chiến, áp lực xuất hiện ở xung quanh cũng càng lúc càng lớn. Thực lực của các chiến sĩ vong linh cũng dần dần được tăng cường. Thậm chí sự điên cuồng của bọn họ đạt tới một giới hạn đáng sợ cực hạn, không còn là phát động công kích nữa mà trực tiếp thiêu đốt nổ nát tất cả đấu ấn, tất cả Đấu Hồn, phát ra một đòn mạnh nhất.
Loại năng lực công kích kia, Càn Kình có thể ngăn cản được một lần, hai lần, ba lần... Nhưng không cách nào trong vòng một giây đồng hồ đỡ được tới mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần...