Sau Khi Gặp Mặt
Chương 11 : Tôi giúp cậu tắm rửa?
Ngày đăng: 11:36 18/04/20
“Khóc cái gì?” Trong lúc khổ sở, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm thản nhiên.
Mục Nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Lương Viễn Triết đang đứng ở cầu thang, vì vậy sửng sốt, “Cậu không đi?”
“Tôi đi rồi, ai dỗ cậu?” Lương Viễn Triết ngồi xổm xuống, vươn tay lau nước mắt của cậu.
Cảm nhận độ ấm truyền đến từ ngón tay cái của hắn, Mục Nhiên hơi nghiêng đầu muốn né tránh, lại bị hắn nắm cằm. Giây tiếp theo, trên môi truyền đến hơi thở nóng ẩm.
Mục Nhiên sửng sốt, đầu ầm ầm vang một tiếng, đình chỉ chuyển động.
“Không ghét tôi như vậy?” Sau nụ hôn ngắn ngủi, Lương Viễn Triết hỏi cậu.
Mục Nhiên đầu óc trống rỗng, hồ hồ ngốc lắc đầu.
“Không chán ghét, thì phải là thích?” Tư duy Lương thiếu gia rất bá đạo.
“Không, không phải, vừa rồi, tôi, cậu…” Mục Nhiên lắp bắp, mặt đỏ bừng.
Lương Viễn Triết bật cười, vươn tay túm cậu đứng lên, ôm cậu xoay người vào phòng.
“Cậu thả tôi xuống!” Mục Nhiên giãy dụa
Không nhìn người trong lòng đang phản kháng, Lương Viễn Triết mạnh mẽ áp cậu xuống giường, thông báo: “Nhiên Nhiên, tôi thích cậu.”
“A?” Những lời này đột nhiên nói, Mục Nhiên có chút không biết làm sao.
“A cái gì mà a.” Lương Viễn Triết vỗ vỗ đầu cậu, “Cậu thì sao?”
“…Tôi?” Mục Nhiên gian nan nuốt nước miếng, vươn tay chỉ chỉ cái mũi của mình.
“Ừ, cậu.” Lương Viễn Triết rất nghiêng túc nhìn cậu, “Chúng ta kết giao đi.”
“Kết giao?” Mục Nhiên chấn kinh, “Vì, vì cái gì?”
“Bởi vì tôi thích cậu, mà cậu cũng không chán ghét tôi hôn cậu.” Lương Viễn Triết lại cúi đầu, ở trên miệng cậu cắn một ngụm, “Được hay không?”
“Nhưng mà—“
“Làm gì mà nhiều nhưng vậy?” Lương Viễn Triết không kiên nhẫn nhíu mày, hung hăng ba ba ngắt lời cậu.
“…” Mục Nhiên rất không có tiền đồ ngậm miệng.
“Cậu chỉ cần trả lời tôi có được hay không.” Lương Viễn Triết không cho cậu thời gian tự hỏi, “Hoặc là ngoan ngoãn ở đây cùng nhau, hoặc là tôi lập tức chuyển trường, cậu muốn thế nào?”
“…Có lựa chọn thứ ba không?” Mục Nhiên rất rối rắm hỏi.
“Không có!!!” Lương Viễn Triết trừng mắt.
“Không cần không cần.” Mục Nhiên cự tuyệt, lỡ bị thầy giáo phát hiện thì phải làm sao?
Phố sau trường học là một con đường nhỏ, bên trong có hàng rong nhỏ, quán net tên Côn Đồ, đầy đủ mọi thứ. Học sinh hư thường xuyên trèo tường ra ngoài đều rất quen thuộc, nhưng Mục Nhiên là bảo bảo ngoan ngoãn đứng đầu toàn khối, tất nhiên một lần cũng chưa đến.
Nhưng mà xa lạ thì xa lạ, Mục Nhiên cảm thấy việc ở trên một con đường tìm đến một hiệu sách vẫn không thể có chút khó khăn nào, vì vậy một người sau khi rời khỏi cổng trường, quẹo vào mới phát hiện tính huống có chút 囧, trên đường tách ra thành ba ngõ nhỏ, nhìn qua giống nhau như đúc, hoàn toàn không biết nên đi đường nào. Hỏi vài người qua đường mới rõ ràng, chân đau không thể đi nhanh chóng, cho đến khi tới đích, trước mặt Lương Viễn Triết đã đầy tàn thuốc.
“Sao không bắt điện thoại?” Sau khi thấy cậu, Lương Viễn Triết nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn trừng mắt hỏi.
“Không mang, quên ở nhà.” Mục Nhiên đi qua nhéo lỗ tai hắn, “Về sau không được phép hút thuốc nữa!!”
Đây rõ ràng là ngữ khí chỉ vợ mới có a!! Lương thiếu gia nhất thời phấn khích một phen, cũng quên tức giận, nghĩ muốn hôn cậu một cái.
“Cậu làm gì, bây giờ là ở trên đường.” Mục Nhiên chạy nhanh né tránh.
Lương thiếu gia đánh lén thất bại, thật thất vọng, vì vậy sờ sờ cằm thở dài.
“Đừng náo loạn, đi ăn cơm thôi.” Mục Nhiên vươn tay đẩy đẩy hắn, “Đêm nay chúng ta ăn cá được không, bụng đói quá.”
“Đương nhiên, cậu muốn ăn cái gì đều được.” Lương Viễn Triết xách túi của cậu, vừa đi vừa trêu chọc: “Ăn tôi cũng được.”
“Ai muốn ăn cậu.” Mục Nhiên lộ ra biểu tình chán ghét.
Lương thiếu gia nhất thời thật bi thương.
Hai người cãi nhau ầm ĩ đi hai ba bước, sắc mặt Mục Nhiên đột nhiên cứng đờ, cũng không quản chân mình còn đau, kéo tay áo Lương Viễn Triết bỏ chạy.
“Làm sao vậy?” Lương Viễn Triết bị doạ sợ.
“Thầy vật lý đang lại đây.” Mục Nhiên khẩn trương quá độ, tìm một cửa hàng nhỏ để ghé vào.
“Cậu có giấy xin phép, hoảng cái gì?” Lương Viễn Triết dở khóc dở cười.
“ Tôi có mà cậu không có, lỡ như bị thầy bắt được, chắc chắn sẽ bị gọi phụ huynh.” Mục Nhiên vỗ vỗ Lương Viễn Triết. “Cậu mới chuyển đến không lâu nên không biết, đó là thầy vật lý đáng ghét nhất.”
“Cũng có thầy giáo mà cậu ghét sao?” Lương Viễn Triết bật cười.
Tôi vì cái gì không thể có? Mục Nhiên trợn trắng mắt, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên bên quầy truyền đến một tiếng hỏi bất mãn.
“Mấy nhóc, các cậu rốt cuộc có mua gì hay không?”
“A, mua.” Mục Nhiên tưởng cửa hàng này bán quà vặt, cũng không kịp nhìn kỹ lấy túi tiền ra, Lương Viễn Triết nhìn lướt qua xung quanh, vui vẻ, “Nhiên Nhiên cậu muốn mua cái gì?”
“Đồ uống – ặc!” Thấy rõ bài trí trong cửa tiệm, mặt Mục bảo bảo nháy mắt từ đỏ lại qua xanh lá, tím lại qua xanh biển, muôn màu muôn vẻ, đủ mọi màu sắc.
Lương Viễn Triết cười đến thắt ruột, cửa hàng người lớn a….