Sau Khi Gặp Mặt
Chương 14 : Cậu đi ngủ sô pha
Ngày đăng: 11:36 18/04/20
Cơm ăn đến một nửa, Mục Nhiên đột nhiên nhớ rõ đến một việc, vì vậy thật chờ mong nhìn Lương Viễn Triết.
“Cậu có muốn ăn sườn lợn không?”
“Tôi không ăn, cậu muốn ăn hả? Tôi đi mua nhé.” Lương Viễn Triết buông đôi đũa.
“Không phải không phải.” Mục Nhiên nhanh chóng giữ chặt hắn. “Vậy cậu muốn ăn cái gì, tôi giúp cậu mua.”
“Tôi cái gì cũng không muốn ăn.” Lương Viễn Triết buồn bực, sao lại đột nhiên nhiệt tình như vậy.
“Vậy cậu muốn uống gì hay không?” Mục Nhiên chưa từ bỏ ý định, liều mạng lấy lòng chàng.
“A.” Lương Viễn Triết nhìn ra manh mối, nhíu mày ngồi xuống ghế. “Có chuyện gì phải không?”
Hả? Dễ dàng bị nhìn ra như vậy? Tiểu Mục Nhiên xấu hổ, vươn tay che mặt.
“Đứa ngốc này.” Lương Viễn Triết bật cười, xoa bóp mũi cậu. “Nói đi.”
“Ừ, ôn uống i ại ể ục.” Mục Nhiên miệng hàm hàm hồ hồ.
“Cái gì?” Lương Viễn Triết hoàn toàn không nghe ra.
“…” Mục Nhiên thực hoài nghi nhìn hắn. “Thật sự không có nghe ra?”
“Cậu nói thành như vậy, có thể nghe ra được mới là lạ.” Lương Viễn Triết vô lực. “Nói chuyện đàng hoàng.”
“Chính là, chính là, tôi không muốn thi lại môn thể dục!” Mục bảo bảo lần đầu tiên trong đời vô cùng xấu hổ, cả cổ lẫn khuôn mặt đều đỏ bừng. “Tôi lần trước chạy 3000m không đạt tiêu chuẩn, ngày mai phải thi lại.”
“Ặc, vì cái này sao?” Lương Viễn Triết dở khóc dở cười. “Chân cậu còn đang bị thương mà, làm sao tôi có thể cho cậu chạy được.”
“Nhưng nếu ngày mai không thi lại, học kỳ sau phải tham gia giáo dục thể chất chạy 3000m trong bốn tuần.” Mục Nhiên bi phẫn. “Tôi không muốn tham gia.”
“Vậy cậu muốn thế nào?” Lương Viễn Triết hỏi cậu.
“À, ông thầy kia bình thường không để ý chuyện thị lại, đều uỷ thác cho uỷ viên thể dục sắp xếp.”
“Sau đó thì sao?”
“Thì là, cậu chính là uỷ viên thể dục.”
“Ừ.”
“Nghe nói ngày mai toàn khối có hơn ba mươi người thi lại!”
“Đúng vậy.” Lương Viễn Triết buồn cười, vật nhỏ này, đã hỏi thăm rõ ràng vậy rồi.
Nửa phút sau, Mục Nhiên rốt cuộc chui từ trong chăn ra, tóc lộn xộn như cái tổ, lộ ra cái cổ cũng đầy dấu hôn.
Lương Viễn Triết thực gian nan nuốt nước miếng.
Mục Nhiên đẩy hắn ra, tự mình đi toilet rửa mặt, khi tắm thấy người đầy dấu hôn, càng thêm thở phì phò.
““Bảo bối nhi, tôi đã ngủ trong phòng bếp, cậu cũng đừng tức giận được không?” Lương Viễn Triết khi nói chuyện tư thế có điểm quái dị.
Mục Nhiên cau mày đánh giá hắn,“Cậu làm sao vậy?”
“Bị sái cổ.” Lương Viễn Triết cổ cứng ngắc.
“Xứng đáng.” Mục Nhiên than thở.
Bữa sáng trên bàn ăn thơm ngào ngạt, Lương Viễn Triết rướn cổ đem bánh quẩy và sữa đậu nành cho cậu, không nghĩ động một cái lại đau đến nhe răng nhếch miệng.
Mục Nhiên nhận mệnh thở dài, đứng lên giúp hắn niết cổ.
Rõ ràng nên tức giận nha, chính mình thật sự là không có tiền đồ!
Lần đầu tiên trong đời được người khác mát xa, tay nghề của Mục Nhiên rất kỳ lạ, nơi cần nhẹ không nhẹ, nơi cần nặng không nặng. Lương thiếu gia liên tục hít khí lạnh, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.
Đây rõ ràng là đang trút giận mà.
Mục Nhiên hoàn toàn không có cảm giác đang làm bậy, lung tung nhéo nhéo một lúc lâu rồi buông tay, hỏi có đỡ hơn không?
“Đương nhiên.” Lương Viễn Triết đau đến mức trước mắt đều biến thành màu đen, lại vẫn nhân cơ hội ôm cậu một cái. “Đừng tức giận nha? Nếu không nhéo vài cái nữa cho hết giận?”
“Được quá nhỉ?” Mục Nhiên lườm hắn một cái, khóe miệng lại nhịn không được mà hơi cong cong.
Nhìn miệng cười ấm áp kia, Lương Viễn Triết nhẹ nhàng thở ra, nhân cơ hội cúi đầu hôn hôn cậu. “Tôi thật sự biết lỗi rồi, tha thứ tôi lần này đi, được không?”
“Lần sau không được như thế nữa.” Mục Nhiên nắm mũi hắn.
“…. Vậy sau khi chúng ta kết hôn thì làm sao bây giờ?” Lương thiếu gia suy xét rất xa.
“Cậu câm miệng!!” Mục Nhiên hò hét.
Lương Viễn Triết thở dài.
Dù sao sớm hay muộn thì cũng phải gả cho tôi, bị ăn sớm một ngày thì có sao đâu chứ!
Làm sao lại khó khăn như vậy chứ…