Sau Khi Gặp Mặt

Chương 16 : Một lần nữa lưu manh

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Lúc hai người về đến nhà đã là đêm khuya, Lương Viễn Triết nhớ ra Mục Nhiên chưa ăn cơm, cố ý giúp cậu nấu một chén cháo kê.



“Chúng ta khi nào đi tập huấn dã ngoại?” Mục Nhiên vừa ăn chè vừa hỏi.



“Cậu muốn đi?” Lương Viễn Triết có chút ngoài ý muốn, vốn dĩ là mình bắt buộc cậu ấy, sao lần này lại còn chủ động mở miệng.



“Tôi không muốn đi, chẳng qua là muốn đi với cậu.” Mục Nhiên thực nghiêm túc.



Lương Viễn Triết nghe vậy vui vẻ, nghiêng người qua hung hăng hôn cậu. “Miệng sao lại ngọt như vậy?”



“Không được hôn!” Mục Nhiên né tránh hắn, khuôn mặt hồng hồng.



“Bảo bối, yêu cậu chết mất làm sao bây giờ.” Lương thiếu gia biến hình thành bạch tuột, quấn quít lấy cậu không buông tay. “Từ nay về sau cái gì cũng nghe cậu.”



“Thật không?” Mục Nhiên tỏ vẻ hoài nghi.



“Đương nhiên!” Lương Viễn Triết nhanh chóng gật đầu, thuận tiện trong lòng liên tưởng xa xôi, tôi đã yêu cậu như vậy, khi nào mới cho tôi làm a…



“Đêm nay tôi muốn chơi game suốt đêm!” Mục Nhiên thực chờ mong nhìn hắn.



“……” Lương Viễn Triết không nói gì.



“Nghỉ đông rồi còn gì!” Mục Nhiên vẻ mặt ủy khuất, vốn bản thân mình vào cuối tuần thường xuyên có thể chơi game suốt đêm! Kết quả từ khi ở chung một chỗ với hắn, đúng 11h giờ đã bị khiêng lên giường, rất lâu rồi không được chạm vào bàn phím.



“Được rồi, nhưng mệt thì phải ngủ.” Lương Viễn Triết thỏa hiệp.



Mục Nhiên hoan hô, nhảy nhảy vào phòng đọc sách ôm máy tính.



“Về lại đây! Ăn xong cháo kê trước cho lão tử coi!” Lương Viễn Triết rống, lần đầu tiên trong đời mình nấu ăn, làm sao lại ăn mấy miếng rồi bỏ chạy được.



Mục bảo bảo không để ý tới hắn. “Bộp” một tiếng, đóng cửa phòng đọc sách.



Đầu óc Lương Viễn Triết ong ong, vợ muốn tạo phản rồi!



Một giờ sau, Mục Nhiên bi phẫn chạy về phòng ngủ khóc kể, trong trò chơi có một tên thần kinh, lấy đồ này nọ gì đó của cậu!



“Ngoan.” Lương Viễn Triết an ủi cậu. “Chơi game chính là như vậy, ai chạy nhanh thì người đó thoát.”



“Nhưng tôi chạy nhanh hơn hắn!” Mục Nhiên đập gấu bông. “Những thứ kia đều là đồ tôi đánh ra được!”



“… Vậy đừng chơi nữa, về ngủ với tôi đi?” Lương Viễn Triết nhịn cười.



“Không được, tôi muốn báo thù!” Vũ trụ nhỏ Mục Nhiên thiêu đốt, giang chân quay trở về phòng đọc sách.




“Đi đi!” Huấn luyện viên nghiêm mặt phất tay.



Mục Nhiên ôm mặt chạy đi, ở toilet cọ cọ sát sát, định chờ đợi đến lúc huấn luyện viên giảng xong mới trở về. Ai ngờ vừa về đến lại thấy, toàn thể đội ngũ vẫn đứng chỉnh tề như trước, hơn nữa đều thống nhất nhìn vào chính mình.



“Sao vậy ạ?” Mục Nhiên mắt mờ mịt.



“Đi toilet vượt quá thời gian quy định, hít đất tại chỗ mười cái, toàn đội của cậu cũng đều bị phạt.” Huấn luyện viên thực nghiêm khắc.



“Em em, em không biết có hạn chế thời gian.” Mục Nhiên nóng nảy.



“Lúc báo danh đã có ghi sẵn, cậu không xem là chuyện của cậu!” Huấn luyện viên chỉ vào một khoảng đất trống. “Cậu làm trước, lập tức, nếu không đồng đội của cậu bị phạt gấp đôi!”



Mục Nhiên bị rống đến dựng tóc gáy, tuy rằng rất muốn rời khỏi lần tập mẫu vô duyên vô cớ này, nhưng nghĩ đến Lương Viễn Triết, vẫn là nhận mệnh làm xong mười cái hít đất.



Tự nhiên, Lương Viễn Triết dẫn dắt cả đội A tập cùng Mục bảo bảo, tiếp nhận trận xử phạt đầu tiên.



“Bây giờ giải tán, trở về nơi ở dùng cơm trưa, buổi chiều đúng hai giờ tập họp.” Huấn luyện viên thổi âm thanh còi ngắn, ý bảo mọi người có thể tự do hoạt động.



“Không tức giận chứ?” Trên đường đi đến căn tin, Lương Viễn Triết thật cẩn thận hỏi cậu.



“Chuyện nhỏ như vậy sao lại tức giận được, hơn nữa lỗi là ở tôi.” Mục Nhiên rầu rĩ không vui.



“Nếu không, tôi đưa cậu về nhà?” Lương Viễn Triết thử.



“Không được.” Mục Nhiên thở phì phì, “Phí báo danh rất mắc, không thể lãng phí!”



“À.” Lương Viễn Triết bật cười, “Cho nên cậu muốn kiên trì?”



“Đương nhiên muốn.” Mục Nhiên nắm tay. “Tôi nhất định phải thắng trong trận chiến này!”



Nhìn bộ dáng thề son sắt của cậu, Lương Viễn Triết cười lắc đầu, vươn tay giữ cậu đi về phía căn tin.



Mục Nhiên ở trong lòng vụng trộm thở dài, kỳ thật rất muốn về nhà, nhưng mấy tháng nay hắn đều hi vọng được đi tập huấn, mình làm sao có thể phá huỷ được.



Căn tin trong doanh trại rất nhỏ, bán tổng cộng bốn món ăn, khoai tây thịt bò, bắp cải chua ngọt, thịt lợn băm nhỏ và canh rau.



Mục Nhiên tuy rằng luôn luôn không kiêng ăn, nhưng lần này ăn vẫn khổ sở. Thịt bò quá cứng, cải trắng quá chua, thịt lợn lại ngọt chết, đành phải gắng nuốt với cơm, ăn được nửa bát lại ngừng, hoàn toàn khác với thùng cơm nhỏ hằng ngày.



Lương Viễn Triết vừa mang canh cho cậu, vừa hối hận. Sớm biết như vậy đã mang theo đồ ăn vặt đến rồi. Nếu cứ như vậy, mười ngày huấn luyện xong, phỏng chừng Mục Nhiên sẽ gầy đi cả vòng lớn.



Thật sự là… Đau lòng quá đi mà.