Sau Khi Gặp Mặt

Chương 20 : Đêm giao thừa

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Đêm ba mươi Tết, nhà Lương Viễn Triết xuất hiện một con cún Shar Pei (1) béo mũm mĩm, đi đường vô cùng chậm chạp.



Cún mập tên là Thư Khắc, thú cưng trong nhà của Trình Nặc và Vệ Lẫm.



“Anh muốn đi du lịch với Tiểu Nặc, đành nhờ các em chăm sóc nó vậy.” Vệ Lẫm ôm Thư Khắc đến, nhét vào lòng Mục Nhiên.



“Dạ.” Mục Nhiên liều mạng gật đầu, thật đáng yêu nha.



“Nó ngoan lắm, không sủa lung tung cũng không cắn người, mỗi ngày em nhớ chuẩn bị thức ăn cho chó và nước lọc cho nó là được.” Trình Nắc xoa xoa đầu Thư Khắc. “Lúc em lên mạng cảm thấy lạnh, nó còn có thể ghé trên chân em.”



“Các anh đi chơi bao lâu?” Mục Nhiên hỏi.



“Chắc khoảng hơn nửa tháng, ngày nghỉ của anh ấy cũng không bao lâu.” Trình Nặc kéo ổ cún vào phòng. “Có phiền các em quá không?”



“Không đâu ạ, cậu ấy còn đang rất vui vẻ đó.” Lương Viễn Triết rất hiểu Mục Nhiên.



Mục Nhiên quả nhiên phấn khởi quá độ, vui vẻ cùng với Trình Nặc ôm Thư Khắc, từ lầu trên xuống lầu dưới đưa nó đi xem nhà mới hết một lượt.



“Các anh đi đâu chơi vậy?” Lương Viễn Triết hỏi Vệ Lẫm.



“Thật ra cũng không phải là đi chơi, lần này là về nhà của Tiểu Nặc.” Vệ Lẫm đặt ly nước xuống. “Em gái cậu ấy kết hôn, gọi điện thoại bảo muốn bọn anh trở về.”



“Em… Có thể hỏi một chuyện được không?” Lương Viễn Triết do dự mà mở miệng.



“Em muốn hỏi anh, làm sao để khiến gia đình đồng ý phải không?” Vệ Lẫm cười cười. “Anh là cô nhi nên không sao cả, nhưng Tiểu Nặc lại không phải. Lúc trước cha cậu ấy biết chuyện của bọn anh, cầm chổi đuổi đánh anh, Tiểu Nặc liền ôm anh khóc, nháo cả nhà đến gà bay chó sủa. Sau đó anh cũng không có cách gì, đành phải trở về nhà trước.”



“Sau đó thì sao?” Lương Viễn Triết nhíu mày.



“Sau đó anh chưa kịp nghĩ ra biện pháp, cha cậu ấy đã gọi điện cho anh trước.” Vệ Lẫm thu lại nụ cười, giọng nói cũng trầm thấp hơn. “Sau khi nhận được điện thoại thì anh lập tức chạy đến, vừa vào đến cửa thì đã thấy Tiểu Nặc cả người đều bệnh nặng, hỗn loạn nằm trong chăn, sắc mặt trắng bệch đến doạ người, cả anh gọi cậu ấy cũng không biết. Lúc ấy anh cũng chảy nước mắt, không nói hai lời liền ôm cậu ấy rời đi, cả cha mẹ cậu ấy cũng không cản anh lại.”



“Sau đó chờ đến lúc cậu ấy hết bệnh, anh lại mang cậu ấy trở về nhà một chuyến, bao lớn bao nhỏ mua rất nhiều đồ. Vào cửa anh liền kêu cậu ấy quỳ xuống, gọi cha mẹ. Tiểu Nặc lúc ấy khóc rất nhiều, sau đó mẹ cậu ấy thật sự không nhìn tiếp nổi, kéo bọn anh đứng dậy, coi như là cam chịu. Qua mấy lần như vậy, gia đình cậu ấy xem như cũng chầm chậm tiếp nhận rồi.” Vệ Lẫm nhìn Lương Viễn Triết. “Sao vậy, lo lắng cha mẹ của em sẽ phản đối sao?”



“Dạ.” Lương Viễn Triết có chút buồn rầu.



“Đợi đến lúc các em có thể tự lập thì nói rõ ràng cho cha mẹ đi.” Vệ Lẫm vỗ vỗ bả vai hắn. “Bây giờ hai đứa tuổi còn nhỏ, học tập thật tốt vẫn quan trọng hơn, trăm ngàn lần đừng xúc động.”



“Cám ơn anh, em sẽ đúng mực.” Lương Viễn Triết gật đầu, “Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?”



“Không cần, trưa nay bọn anh bay rồi.” Vệ Lẫm đứng lên, “Về sau nếu gặp phải vấn đề gì, cứ gọi cho anh.”



Lương Viễn Triết cười cười, xem như tiếp nhận thành ý của anh ta.



Sau khi tiễn Vệ Lẫm và Trình Nặc, Lương Viễn Triết vừa về nhà liền nhìn thấy Thư Khắc nằm trong lòng Mục Nhiên, rung đùi đắc ý thật vui vẻ.
“Hả?” Lương Viễn Triết sửng sốt, xoay người cậu lại đối diện với mình.



“Đầu thật đau nha.” Mục Nhiên nằm bẹp một bên, ánh mắt mê mê ly ly.



Say rồi sao? Lương Viễn Triết buồn bực, giơ một ngón tay trước mặt cậu. “Mấy đây?”



“… Ba!” Mục Nhiên nghiêm túc nhìn nửa ngày, mở miệng nói rõ ràng dứt khoát.



Trời ạ, Lương Viễn Triết dở khóc dở cười. Đây không phải là tửu lượng quá tốt, rõ ràng chính là phản ứng quá trì độn!



“Ư… Nóng!” Mục Nhiên hoàn toàn choáng váng, ngốc ngốc ngơ ngác ngồi trên sô pha, có dấu hiệu muốn nôn.



Lương Viễn Triết nhanh chóng mang cậu đến toilet, ép buộc một hồi, Mục Nhiên rốt cục nôn sạch sẽ đồ ăn đồ uống gì đó ra, mơ mơ màng màng xụi lơ ở trong ngực hắn, làm nũng. “Không muốn động đậy nữa!”



Lương Viễn Triết vừa bực mình vừa buồn cười, bồng ngang cậu trở lại phòng ngủ.



Mục Nhiên cho tới bây giờ chưa từng uống nhiều rượu như vậy, nôn xong lại cảm thầy đầu đau bụng cũng đau, toàn thân cũng không thoải mái, vì thế khó chịu lăn qua lộn lại trên giường, rầm rầm rì rì.



Lương Viễn Triết đau lòng bất đắc dĩ, lại không có cách gì, chỉ có thể nằm ở một bên, ôm cậu thật chặt vào lòng.



Buổi sáng ngày hôm sau, Mục Nhiên mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm thấy đau đầu đến chết, cả người đều mờ mịt.



“Bảo bảo, còn khó chịu không?” Người bên cạnh vừa động đậy, Lương Viễn Triết lập tức tỉnh lại.



“Đau đầu, chóng mặt.” Giọng Mục Nhiên ủy ủy khuất khuất.



“Say rượu đều như vậy cả, tôi làm nước mật ong cho cậu, uống xong nghỉ ngơi một chút rồi sẽ không sao.” Lương Viễn Triết hôn hôn cái trán cậu.



“Ừ.” Mục Nhiên ngoan vô cùng, như mèo con chui lại vào chăn.



Sau khi uống nước mật ong rồi nghỉ ngơi một lúc, Mục Nhiên cuối cùng không đau đầu nữa, tinh thần cũng đã trở lại một chút.



“Khoẻ lại chưa?” Lương Viễn Triết lại gần hỏi.



Nhìn tơ máu trong mắt hắn, Mục Nhiên trong lòng ấm áp, vươn tay ôm cổ hắn, thực rầu rĩ gật đầu.



Về sau không bao giờ uống rượu nữa… ToT…



—————-



Chú thích: (1) Chó Shar Pei (Hồng ngạn cẩu): Nguồn gốc của Shar – Pei là không rõ ràng. Chúng có thể bắt nguồn từ giống chó Chow chow, tuy nhiên mỗi điểm giống nhau giữa chúng là cái lưỡi mầu tím. Và theo những bức tranh thì giống chó này có thể đã xuất hiện vào thời nhà Hán. Trải qua thời gian chúng vẫn được dùng làm chó ở trang trại ở các vùng quê Trung Quốc, để săn, bảo vệ nhà kho và nhà ở. Trong suốt thời gian đó Shar – pei được nhân giống bởi vì chúng thông minh và khỏe mạnh. Và đôi khi còn được dùng làm chó chọi. Với lớp da lỏng lẻo những nếp nhăn và bộ lông thô ráp cứng để bảo vệ chúng trong những trận chiến đấu làm chó đối thủ rất khó ngoạm và giữ chúng. Shar-pei lần đầu tiên hiện diện ở Mỹ vào năm 1973.