Sau Khi Gặp Mặt

Chương 24 : Kỳ trăng mật trong truyền thuyết

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Trận đấu kết thúc với chiến thắng dành cho đội khách, Lương Viễn Triết cảm thấy chính mình biểu hiện cũng không tệ lắm, vì thế theo thói quen nhìn về phía khán đài, lại phát hiện bảo bối nhà mình đã biến mất.



Chạy đi đâu rồi? Lương Viễn Triết khó hiểu.



“À, Mục Nhiên nhờ thầy nhắn với em một tiếng, em ấy về trường học trước rồi.” Huấn luyện viên thấy cậu như đang tìm người, vì vậy chủ động giải thích.



“Về rồi?” Lương Viễn Triết buồn bực. “Về khi nào vậy ạ?”



“Không lâu sau khi hiệp thứ hai bắt đầu, nói là về trường lên lớp.”



Xem một nửa rồi bỏ đi? Tâm tình Lương thiếu gia thật khó chịu, gọi điện thoại cho cậu. Kết quả có tiếng nói vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”



Lương Viễn Triết cũng không còn tâm tình ăn cơm trưa, trực tiếp bắt xe trở về trường học.



Trong phòng học trống trơn vắng lặng, các học sinh đều đã đi ăn trưa, chỉ có một mình Mục Nhiên ghé vào trên bàn nghe tiếng Anh, đột nhiên có người nhấc tai nghe ra.



“Sao không đợi anh?” Lương Viễn Triết ngữ khí hung dữ.



“Hừ!” Sau khi thấy rõ là ai, Mục bảo bảo thật sinh khí.



Sao lại còn hừ nữa. Lương Viễn Triết bị cậu làm cho buồn bực. “Làm sao vậy?”



Mục Nhiên xê dịch về phía chỗ ngồi bên kia, cách hắn xa một chút, giận lẫy làm ngơ.



“Nói chuyện đi nào bảo bối?” Lương Viễn Triết nóng nảy, đang êm đẹp, sao lại tự nhiên không để ý mình.



“Nói dối!” Mục Nhiên lẩm bẩm.



“Anh?” Lương Viễn Triết nghi hoặc. “Anh dối em cái gì?”



“Anh rõ ràng là đứng đầu toàn khối, còn giả vờ học tập không tốt.” Còn gạt em hôn hôn cổ vũ anh! Mục Nhiên nói thầm trong lòng thêm nửa câu, khuôn mặt không tự chủ mà biến hồng.



“Là vì cái này à.” Lương Viễn Triết nhẹ nhàng thở ra.



Mục Nhiên che lỗ tai.



“Được rồi, bảo bảo, là anh sai được không?” Lương Viễn Triết cầm tay cậu. “Lúc ấy em ngốc như vậy, ngoại trừ phương pháp này, anh còn cách nào khác để tiếp cận em chứ.”



“Anh mới ngốc!” Mục Nhiên đập hắn một chút.



“Rồi rồi rồi, là anh ngốc, đừng tức giận nhé?” Lương Viễn Triết nhéo nhéo hai má cậu.



“Về sau không được gạt em nữa!” Mục Nhiên hung hăng.




“Vậy hôn thì được đúng không?”Lương Viễn Triết cười xấu xa.



“Không được…… Ư!” Mục Nhiên kêu lên.



Lương Viễn Triết đặt cậu ở phía trên người, cúi đầu hôn hôn cái bụng nhỏ nhắn của cậu.



“Ngứa.” Mục Nhiên cười đẩy hắn.



Lương Viễn Triết vươn đầu lưỡi, liếm liếm ở vòng rốn tròn trịa của cậu, sau đó như phát nghiện, ở trên cái bụng trắng nõn lưu lại một vết răng nhàn nhạt.



“Ưm!” Mục Nhiên muốn tránh, lại bị hắn xoa bóp ở thắt lưng một chút, lập tức liền mất hết khí lực, mềm mại ngã xuống giường.



Nút áo ngủ bị cởi bỏ từng cái, hai điểm tinh xảo trước ngực như hai viên đá hồng, hệt chủ nhân của nó, nho nhỏ sợ hãi.



Cúi đầu ngậm vào miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng lưu chuyển, một tiếng rên nhỏ lập tức vang lên.



Trải nghiệm hoàn toàn xa lạ, lại mang lại từng trận khoái cảm cấm kỵ. Mục Nhiên hơi ngẩng đầu, lông mi thật dài dưới ngọn đèn mờ run rẩy. Khoé mắt ẩm ướt, đôi môi mềm mại khẽ run, xinh đẹp như tranh thuỷ mặc.



“Nhiên Nhiên.” Giọng Lương Viễn Triết có chút khàn khàn, “Có thể chứ?”



Mục Nhiên không nói gì, thân thể lại nằm yên ổn.



“Ngoan, nếu đau thì nói anh biết.” Lương Viễn Triết cúi đầu hôn cậu.



Lỗ tai Mục Nhiên nóng lên, ghé vào giường, chôn mặt xuống gối.



Đã có kinh nghiệm một lần, lần này Lương Viễn Triết rất dịu dàng rất ôn nhu, cho đến khi cảm giác được huyệt đạo chặt chẽ kia đã hoàn toàn thả lỏng mới rút ngón tay ra, chậm rãi tiến vào thân thể cậu.



“Ư…” Mục Nhiên có chút khó chịu, nhíu mày lại.



“Rất đau sao?” Lương Viễn Triết tận lực khắc chết xúc động của bản thân, sợ không cẩn thận lại khiến cậu bị thương.



“… Không sao, anh… nhẹ nhàng một chút…” Giọng nói Mục Nhiên líu ríu, phía sau lưng cũng bắt đầu đỏ lên.



Lương Viễn Triết khóe miệng cong cong, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cậu, bắt đầu xâm nhập một chút lại một chút.



Thân thể ngây ngô hoàn toàn được mở ra, thừa nhận yêu thương kia liên miên không ngừng, tình cảm triền miên cùng với vô số lời yêu ngập tràn, toàn bộ hoá thành đường thành mật, khắc tận sâu vào trong đáy lòng mềm mại.



Cao trào ùa lên trong nháy mắt, Lương Viễn Triết cúi người ôm cậu, hai cánh tay ôm thật chặt người yêu của mình.



Bảo bối, anh thật sự, thật sự rất thích em.