Sau Khi Gặp Mặt

Chương 33 : Đau bụng thì phải làm sao?

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Tuy rằng cha mẹ Lương đã nửa ngầm đồng ý, hai người vẫn không dám làm càn như trước. Sau khi ăn xong bữa sáng, Mục Nhiên liền thúc giục Lương Viễn Triết mau mau về nhà.



“Buổi tối anh gọi điện cho em.” Lương Viễn Triết ôm bảo bối nhà mình xoa xoa.



Mục Nhiên cười tủm tỉm, nhón lên hôn sườn mặt hắn.



Lương Viễn Triết sau khi về nhà, thấy ba ba của mình đang ở trong phòng khách đọc báo liền cẩn thận lên tiếng chào.



Cha Lương trả lời, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là thản nhiên nói lần sau ít đi đêm lại.



“Tiểu Viễn, đến giúp mẹ di chuyển thùng dầu một chút.” Mẹ Lương ở phòng bếp kêu.



“Sao thùng dầu lại lớn vậy ạ?” Lương Viễn Triết vào phòng bếp bị dọa nhảy dựng.



“Bác ở nông thôn ủ bằng quả hạch đào (1), khá thơm.” Mẹ Lương tìm một cái thùng nhỏ hơn, tính toán đổ qua một chút đem tặng bạn bè.



Lương Viễn Triết xắn xắn tay áo, dùng sức bưng thùng dầu lên, phối hợp với mẹ đổ vào thùng nhỏ. Đổ đến một nửa đột nhiên cảm thấy một cơn đau ở xương sườn, tay mềm nhũn hết lực. Thùng dầu lớn rơi mạnh xuống đất, bắn tung toé xung quanh.



“A!” Mẹ Lương hoảng sợ, vừa chà xát dầu trên người vừa định thầm oán, lại nhìn thấy Lương Viễn Triết ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.



“Con làm sao vậy?” Mẹ Lương hoảng sợ.



“Con đau bụng.” Trán Lương Viễn Triết đổ mồ hôi lạnh.



“Sao vậy? Đau chỗ nào? Tiểu Viễn con đừng doạ mẹ.” Mẹ Lương chân tay luống cuống, nhanh chóng bảo chồng mình gọi bác sĩ đến.



Trong khu nhà có phòng khám riêng, bác sĩ sau khi kiểm tra một chút, bảo là viêm ruột thừa cấp tính, phải lập tức vào viện trị liệu.



Lương Viễn Triết đau quằn quại, thậm chí còn lên cơn sốt, mặt mày nhíu chặt lại. Mẹ Lương đau lòng vô cùng, con trai bảo bối của mình vẫn luôn khoẻ mạnh, chưa từng nhìn thấy sắc mặt của nó trắng bệch thành như vậy.



Xe cứu thương trực tiếp đưa người đến bệnh viện, Lương Viễn Triết đại khái là đau đến ngất xỉu, chỉ biết ngủ li bì, khi tỉnh lại đã là đêm khuya.



“Tiểu Viễn.” Mẹ Lương vẫn canh giữ ở bên cạnh, khi thấy hắn tỉnh lại, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.



“Mẹ.” Lương Viễn Triết cổ họng khàn khàn, miệng cũng có chút khô nứt.



“Ngoan, không sao, là viêm ruột thừa cấp tính. Bác sĩ nói cũng không phải bệnh nghiêm trọng gì, tiêm thuốc vài ngày sẽ tốt.” Mẹ Lương dùng tay thử độ ấm trên trán hắn. “Muốn ngồi dậy một lúc không?”



“Con không sao, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi.” Lương Viễn Triết chống tay ngồi dậy.



“Không sao, mẹ đã ngủ trên ghế sô pha một chút rồi.” Mẹ Lương giúp hắn chỉnh áo ngủ. “Cha con sợ buổi tối con tỉnh lại sẽ buồn chán, đã về nhà lấy máy tính và PSP cho con rồi.”




Mẹ Lương gật đầu.



“… Dạ.” Mục Nhiên đáp ứng.



Lúc hai người trở lại nhà ăn, em trai B đã nằm ngủ trên bàn. Thời điểm cậu ta ăn no, không tự giác sẽ rất buồn ngủ!



Mẹ Lương bật cười, hỏi nhà ăn một tấm chăn, nhẹ nhàng đắp lên người cậu.



“Ăn cơm chưa?” Mẹ Lương hỏi Mục Nhiên.



Mục Nhiên thành thành thật thật lắc đầu.



Mẹ Lương gọi phục vụ đến, gọi cho cậu một vài món ăn.



“Cám ơn dì.” Mục Nhiên khẩn trương, cơ hồ sắp nói năng lộn xộn.



“Đừng sợ, dì không nói con cái gì đâu!” Mẹ Lương đưa cậu bát canh. “Dì chỉ muốn hỏi con, vì sao lại muốn ở cùng một chỗ với Tiểu Viễn. Dì nghe giáo viên nói con luôn nghe lời lại hiểu chuyện, hẳn không phải là trẻ con thích hồ nháo.”



“Con không có hồ nháo.” Giọng Mục Nhiên rất nhỏ, nhưng một chút do dự cũng không có.



“Nhưng các con đều là con trai.” Mẹ Lương nhìn cậu.



“…” Mũi Mục Nhiên có chút cay cay, đây là chuyện mà bản thân mình vĩnh viễn cũng không thay đổi được.



“Cha mẹ con biết không?” Mẹ Lương không có hỏi tiếp vấn đề khiến cậu khó xử.



“Không biết.” Mục Nhiên lắc đầu. “Cha mẹ con đã ly hôn từ lâu. Mẹ của con đã có gia đình mới, con hiện tại ở một mình.”



“Cha con đâu?” Mẹ Lương hỏi.



Mục Nhiên lắc đầu, hốc mắt phiếm hồng.



Mẹ Lương hiểu rõ, trong lòng thở dài. Bản thân mình trước đây cũng nghe được ít chuyện từ giáo viên, không ai không nói Mục Nhiên vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, lại hiểu chuyện khiến người ta không cần lo lắng. Cậu con trai như vậy, nếu không phải vì chuyện này, bản thân mình hẳn cũng sẽ thích lắm.



“Ăn cái gì đi.” Mẹ Lương không đành lòng khiến cậu khó xử, giúp cậu gắp miếng sườn.



Mục Nhiên cúi đầu mở miệng ăn, nước mắt tí tách rơi lên bàn.



Bên bàn kia, em trai B ngủ vù vù, nghe mùi cơm lại chảy nước miếng.