Sau Khi Gặp Mặt

Chương 39 : Tình nhân

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Lương Viễn Triết siêu thích ăn cay, chẳng qua là đầu bếp ở trường đến từ vùng đông nam, khẩu vị đồ ăn đều thiên về đạm nhạt, khiến vị giác hắn hầu như không còn nhạy nữa. Lần này thật vất vả mới được ăn lẩu, lại có tâm can nhà mình ở bên cạnh bưng trà rót nước, nhất thời cảm thấy nhân sinh thật viên mãn.



“Bao nhiêu ngày anh chưa ăn cơm rồi?” Mục bảo bảo bảo một bên giúp hắn lột tôm một bên tức giận hỏi, đó là trường học gì vậy, vì sao lại khiến học sinh đói đến như vậy?



“Đúng vậy, bụng không được ăn no.” Lương Viễn Triết nghiêng mặt qua, giọng điệu vô lại hề hề cười. “Miệng gần lại an ủi anh một chút nào.”



“Không được nháo.” Mục Nhiên đỏ mặt, vươn tay đẩy hắn ra, trong quán lẩu người đến người đi, vui đùa cái gì được chứ!



Lương Viễn Triết vui vẻ, vợ mình vẫn như trước, hở một tí là thẹn thùng.



“Đúng rồi, lần này anh ở đây mấy ngày?” Mục Nhiên nhớ tới bèn hỏi.



“Ba ngày.” Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu, trong lòng đột nhiên có chút ảo não, nếu mình có thể học chung đại học với cậu ấy, hiện tại đã không cần phải rối rắm như vậy.



“Không sao, ba ngày cũng tốt lắm rồi.” Mục Nhiên an ủi hắn.



“Ừ, ba ngày là đủ cho em ăn no rồi.” Vấn đề trọng điểm mà Lương thiếu gia suy xét tất nhiên so với Mục Nhiên chính là trống đánh xuôi đèn thổi ngược.



Đầu Mục Nhiên bốc hơi, quả nhiên là hạ lưu!



Ăn xong bữa cơm, Mục Nhiên vốn muốn trở lại ký túc xá, kết quả bị Lương Viễn Triết trực tiếp kéo ra khỏi trường.



“Nhưng là vừa mới, mới ăn no.” Mục Nhiên lắp bắp kháng nghị, mới có tám giờ tối, sẽ không phải đi khách sạn chứ?



Lương Viễn Triết bật cười, chẳng lẽ bản thân mình trông có vẻ bất lương như vậy sao?



Thời tiết cuối thu có chút se lạnh, hai người chậm rãi đi dọc bờ sông, nói một ít chút đề tài ngây thơ trong sáng, bất tri bất giác đã đi rất xa. Gió thổi nhẹ qua, mũi Mục Nhiên hơi ngứa, nhịn không được hắt xì một cái.



Giây tiếp theo, trên người cậu đã được khoác một chiếc áo, mang theo hơi ấm quen thuộc, đồng thời rơi thật sâu vào đáy lòng mềm mại.



“Anh cõng em nha?” Lương Viễn Triết thử thăm dò.



Bóng đêm mịt mờ, người đi trên đường rất thưa thớt, Mục Nhiên ngoan ngoãn ghé vào trên lưng hắn, vươn tay ôm cổ hắn.



Quẹo vào một con phố, giương mắt liền nhìn thấy một khách sạn, Lương Viễn Triết lưng mang tâm can nhà mình, lập tức đi vào.




“Không được.” Mục Nhiên ôm hắn từ phía sau, khuôn mặt cọ cọ tấm lưng trần của hắn. “Em muốn đưa anh đi.”



“Cũng được, nhưng không được khóc nhè.” Lương Viễn Triết chọc hắn.



“Em đâu có thích khóc như vậy, cũng không phải là con gái.” Mục Nhiên ôm chặt hắn. “Chúng ta vẫn còn có cả đời.”



Lương Viễn Triết cười cười, ôm cậu vào lòng hôn hôn.



Bởi vì hai người rề rà ở khách sạn khá lâu, lại bị kẹt xe, cho nên khi tới sân bay trên loa đã bắt đầu gọi anh Lương Viễn Triết đến làm thủ tục.



“Bảo bối, hẹn gặp lại.” Lương Viễn Triết vội vàng hôn cậu một chút, cũng không kịp nói thêm cái gì nữa, kéo hành lý đi qua cửa kiểm tra an ninh.



Mục Nhiên có chút thương cảm, nhìn cửa thủ tục đến xuất thần, bả vai lại chợt bị vỗ một cái.



“Là cậu hả?” Nhìn thấy Lục Vũ Hạo, Mục Nhiên có chút giật mình. “Sao cậu lại ở đây, hôm nay không cần lên lớp sao?”



“Có lớp, nhưng học viện của chúng ta có mời một vị giáo sư nổi tiếng từ Mĩ đến toạ đàm, tôi xin phép đến sân bay tiếp đón.” Sắc mặt Lục Vũ Hạo không quá dễ nhìn.



“À, vậy cậu tiếp tục chờ nha, tôi đi về trước.” Mục Nhiên xoay người muốn chạy, lại bị Lục Vũ Hạo giữ chặt.



“Sao vậy?” Cánh tay Mục Nhiên bị niết sinh đau, nhịn không được nhíu mi.



“Thật có lỗi.” Ý thức được chính mình thất thố, Lục Vũ Hạo rất nhanh thả tay ra. “Tôi chỉ muốn nói cho cậu, bên ngoài có xe của trường, nếu cậu không vội, chúng ta có thể cùng nhau trở về.”



“Không cần, tôi tự đi tàu điện ngầm về là được rồi.” Mục Nhiên từ chối, vẫy tay tạm biệt với hắn.



Nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của cậu, thần sắc Lục Vũ Hạo càng lúc càng lạnh.



Nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi, còn cả dấu hôn ái muội trên cổ cậu, ánh mắt lưu luyến, ba ngày ba đêm không về… Cho dù là ai, đều có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa cậu và nam sinh kia thật sự không phải bình thường.



Lục Vũ Hạo không biết bản thân rốt cuộc là bi thương hay vui sướng. Sau một thời gian dài xáo trộn, hiện tại rốt cục hắn có thể thích một nam sinh. Đáng tiếc, nam sinh ấy, lại không phải của mình.



Mục Nhiên ngồi trên tàu điện, giơ tay tính nhẩm thời gian, rõ ràng còn chưa xa nhau đến một giờ, mà đã chờ mong lần tiếp theo gặp lại Lương Viễn Triết.